Nghe vậy, Phong Vô Hận lộ vẻ kinh ngạc rồi trầm giọng nói: “Năm đó ông vốn không có ý định tha cho ta, nếu không phải ta may mắn phá giải được huyết chú thì ta đã không thể sống đến giờ”.
“Vậy à?”
Lôi Vân Tử phì cười, châm chọc: “Ngươi giải được thật sao?”
Dứt lời, huyết ấn giữa trán Lãnh bảo chủ thoắt ẩn thoắt hiện. Khi huyết ấn đó hiện lên, trong mắt Lãnh bảo chủ toát ra vẻ kinh hoàng vô tận, run lẩy bẩy: “Không… không… không… A!”
Nhưng dù có giãy giụa thế nào, huyết chú ấy vẫn chậm rãi hiện ra, chỉ chớp mắt ông ta đã đau đến mức ngã xuống đất, không ngừng la hét.
Ông ta trông như phát điên, mất hết lý trí, năm ngón tay không ngừng cấu vào da thịt. Trong nháy mắt đã cấu đến mức máu chảy đầm đìa, máu thịt lẫn lộn, nhưng vẫn không thể khống chế được mình.
Giờ phút này, Lãnh bảo chủ một người vốn xảo quyệt đã hoàn toàn biến thành một kẻ điên.
Phong Vô Hận và Huyết Lang nhìn thấy sự giày vò thế này thì vô cùng sợ hãi, hai gò má không kìm được run rẩy.
Soẹt!
Ánh mắt của Lôi Vân Tử chuyển sang nhìn Phong Vô Hận. Trong lòng Phong Vô Hận lập tức dâng lên nỗi sợ hãi không tên, cố gắng trấn an bản thân, rằng mình không giống như Lãnh lão quỷ, chưa từng tiếp xúc với Lôi Vân Tử.
“Ha ha, quả nhiên ngươi đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-thanh-van-mon/3337458/chuong-2178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.