Bạch Đình đảo mắt nhìn sang Lâm Nhất rồi hỏi.
“Chính là tại hạ”.
“Tốt lắm, lão phu rất có hứng thú với ngươi, võ hồn của ngươi vẫn chưa được kiểm định đúng không? Lấy ra cho lão phú xem đi”.
Vẻ mặt Bạch Đình dửng dưng, ông ta nói với vẻ hờ hững nhưng giọng điệu lại mang vẻ không cho người khác chối từ.
Vương Ninh đắc ý, đưa mắt nhìn Lâm Nhất.
“Người khác không cần gọi võ hồn sao?”
Lâm Nhất không làm theo mà bình tĩnh hỏi.
“Người khác đâu làm vỡ Thiên Linh Cầu, đương nhiên lão phu không có hứng thú, ngươi không muốn gọi võ hồn hay là không dám? Ta nghe phong thanh, có người nói ngươi không thể gọi ra được võ hồn, là một phế võ hồn!”
Ánh mắt Bạch Đình đột nhiên lạnh lùng, giọng nói cũng trở nên rất lãnh đạm.
Đến bây giờ, người ở dưới bục hay trên bục đều nhìn ra.
Bạch Đình với hai huynh đệ nhà Vương Diễm cùng một phe, mục đích là để gây khó dễ cho Lâm Nhất.
Hôm qua Vương Ninh vu khống Lâm Nhất là phế thể, hôm nay vẫn lại chiêu này.
“Nếu ta muốn trở thành danh ngạch hạt giống thì bắt buộc phải gọi võ hồn à?”, Lâm Nhất nhìn ông ta, trầm giọng hỏi.
“Đúng”.
Bạch Đình không chịu buông tha, không cho hắn bất cứ cơ hội nào để từ chối.
“Được thôi, vậy ta không cần danh ngạch hạt giống nữa”.
Đoạn Kiếm võ hồn của Lâm Nhất không thể gọi ra được, chỉ có thể gọi ra một làn kiếm quang, e rằng khó có được công nhận.
Dứt lời, Lâm Nhất xoay người rời đi, nhảy khỏi bục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-kiem-than-yeu-nghiet/4373834/chuong-413.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.