Một nhà ba người ăn nhanh cho xong bữa sáng. Mặc dù bây giờ thời gian chỉ điểm mười một giờ trưa. Đầu giờ chiều, Bối Nhuận Dư định cho hai mẹ con Tử Ngai ăn thêm bữa phụ nữa, vì ăn cháo sợ là mau đói.
Tử Ngai và cả Điền Điền đều không có ý kiến gì. Chỉ cần ai đó cho mẹ con họ một cái bánh bao thôi là đã hạnh phúc vô cùng.
Sau khi ăn xong, Tử Ngai liền phân chia công việc, cô tự mình chọn rửa bát, lúc nấu thì đã là Bối Nhuận Dư vào bếp rồi. Còn Điền Điền thì có thể ngồi ở phòng khách và xem tivi.
Nhớ tới khoảng thời gian khi cô vừa đặt chân đến Nam Kinh, moị thứ đều thật là xa lạ. Trên đường toàn những "hộp lớn" biết chạy ngoài đường. Cô không biết phải đi đứng như thế nào, và vất cẩm đi dưới lề đường, xe chạy ngang bóp còi làm cô giật mình xém té.
May mà gặp ngay người tốt, người ta đỡ cô dậy, đã thế còn giúp đỡ cô tìm chỗ ngồi để nghỉ ngơi. Nhưng mà sau đó cô mới phát hiện, cả túi đồ vải mình gói gọn đã bị người ta giật mất rồi….
Nhớ lại chút chuyện, Tử Ngai ủ rũ cúi đầu, chân chậm chạp di chuyển tới cạnh Bối Nhuận Dư, từ phía sau lưng, cô đưa tay ra đánh nhẹ lên vai anh cho bỏ ghét.
Bối Nhuận Dư biết cô đứng sau lưng mình, nhưng anh giả vờ không biết, để xem cô tạo bất ngờ gì cho anh. Là ôm từ sau lưng, hay là bá đạo kéo áo hôn anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-tinh-thuong-tuong-xin-buong-tha-vo-ngoc/2752614/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.