“Chỉ có máu mới gột được vết bẩn trên danh dự.” – Trích Bá tước Monte Cristo.
Nửa tháng sau.
Lang Kiều viết “ngày 6 tháng 1” lên cuối nhật ký công việc, lơ đãng kiểm tra một lần lỗi chính tả, lại sửa năm viết sai – quý đầu mỗi năm, ngày tháng đều dễ thuận tay viết thành năm ngoái, chờ tới khi chẳng dễ gì tiếp nhận năm dương lịch này, lại phải bắt đầu làm quen với năm kế tiếp.
Đồng nghiệp bên cạnh khều cô một cái, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Kiều, anh thấy Tết âm lịch năm nay chắc là đi tong rồi. Ôi, vốn anh đang định về quê một chuyến.”
“Về quê cái gì,” Lang Kiều không ngẩng đầu lên nói, “Không nghỉ là tốt nhất, ví tiền đỡ bị tụi nhãi con nhà cô dì chú bác cào chảy máu, vả lại…”
Cô chưa dứt lời, cửa văn phòng đã mở ra.
Mọi người lập tức im lặng, Tiêu Hải Dương trong góc phòng ưỡn lưng quá thẳng, cả người gần như hòa làm một thể với bức tường trắng phía sau. Lang Kiều giật mình, phút chốc ngậm miệng.
Chỉ thấy Lạc Văn Chu và Đào Nhiên một trước một sau đi vào.
Trên mặt Lạc Văn Chu là vẻ nghiêm túc trăm năm chưa chắc xuất hiện một lần, anh bỏ xấp tài liệu trong tay lên bàn làm việc của Lang Kiều, ra hiệu phát, sau đó hết sức máy móc mở miệng.
“Ngụy Triển Hồng để đạt được mục đích bất hợp pháp, đã mượn các nơi tiêu tốn cao cấp như Tổ Ong chứa chấp tội phạm truy nã, làm giả phi pháp hàng loạt giấy tờ thân phận, tình nghi dính đến nhiều vụ mưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-tham/1332615/quyen-5-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.