Lục Hữu Lương chiếu một đoạn phim báo trước, sau đó tắt ngấm, tự chìm vào hồi ức, Lạc Văn Chu cũng không giục ông, chậm chạp lết về phía trước trong cảnh tắc cứng đường, hạ cửa kính xuống, đưa cho cục trưởng Lục một điếu thuốc.
Không đề cập tới việc khác, Lạc Văn Chu cảm thấy đồng chí Phí Độ có công lao rất lớn khi mình có thể nhẫn nại tốt như bây giờ.
Xe lết qua đoạn đường kẹt với vận tốc mười mét, cho đến khi Lạc Văn Chu rốt cuộc có thể nhích cái chân đạp thắng ra, Lục Hữu Lương mới thở dài: “Gần đây vất vả rồi, trọng trách đè trên vai cháu nặng lắm nhỉ?”
Nếu là người khác chắc chắn phải nói một câu khách sáo “vì nhân dân phục vụ”, ai ngờ Lạc Văn Chu chẳng khiêm tốn tí nào, nghe vậy mắt sáng lên: “Đúng thế lãnh đạo, chú cũng đã nhìn ra, vậy tiền thưởng cuối năm nhớ tăng cho cháu, làm đàn ông chẳng dễ dàng gì, nuôi gia đình áp lực lớn lắm!”
“Cút đi!” Một bầu phiền muộn của Lục Hữu Lương bị da mặt Lạc Văn Chu dội lại, nhất thời suy nghĩ gì cũng chẳng còn, ông nói rất vô tình, “Vì nhân dân phục vụ, đây đều là việc cháu nên làm.”
“Cháu vốn có thể dựa vào tài hoa ăn cơm, mà tổ chức khăng khăng bắt cháu dựa vào mặt,” Lạc Văn Chu đau đớn lắc đầu vì số kiếp “hồng nhan bạc mệnh”, sau đó chủ động quay lại chủ đề trước khi cục trưởng Lục cho một bạt tai, “Chú muốn nói với cháu chuyện tiền bối Cố năm đó à?”
“Cố Chiêu… Cố Chiêu.” Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-tham/1332614/quyen-5-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.