“Ta nghe thấy rồi!”
Tư Mã Duệ Tịch giật mình quay đầu.
Nhìn thấy nam nhân vận y phục tối màu trước mặt, nàng trợn tròn mắt, không biết là vì sợ hãi hay vì kinh ngạc mà hô lên.
“Thích… thích khách.
À, không, là sát thủ mới đúng.”
Phong Huyền nhếch môi.
Hắn vốn là nam tử lạnh lùng, có chút tàn nhẫn.
Thế mà bây giờ đuôi mắt lại nhướn lên, rõ ràng đang rất cao hứng.
“Tư Mã tiểu thư, làm ngươi sợ rồi!”
Sau khi định hình được diễn biến câu chuyện, Tư Mã Duệ Tịch vuốt vuốt lòng ngực, tự trấn an chính mình.
“Ngươi chính là hận không thể dọa chết bổn tiểu thư thì có.”
“Khoan đã, lúc nãy ngươi nghe thấy chính là nghe thấy cái gì?” Tư Mã Duệ Tịch híp mắt, giống như có chút đề phòng đối với nam nhân trước mặt.
“Nghe thấy tiếng ngươi thở dài.
Tư Mã tiểu thư có phiền muộn gì sao?”
Không nhắc tới thì thôi.
Nhắc tới liền cảm thấy não lòng.
Trung thu chính là tết đoàn viên.
Thế nhưng nàng bây giờ lại một mình ở nơi này trông ngóng vị trí không xác định.
Ngũ tiểu thư thì thế nào? Con gái tướng quân thì thế nào? Suy cho cùng cũng chỉ là một cái danh nghĩa hư không.
Tư Mã Duệ Tịch hướng ánh mắt ra bờ hồ.
Mặt nước yên bình không một gợn sóng, ánh trăng giống như xuyên qua đám mây rơi xuống dưới nước.
Nàng đặt tay lên thành cầu, đăm chiêu nhìn bóng trăng kia rất lâu, rất lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-lang-vuong-hau/2490258/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.