Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127
Chương sau
Nàng ta chạy đến, ôm chầm lấy Tư Mã Duệ Tịch, gục đầu trên vai nàng, gào khóc lớn. Tư Mã Duệ Tịch bị nàng ta dọa cho hoảng sợ trợn tròn mắt. Nhưng khi nghe tiếng khóc kia, nàng liền biết là ai. Từ nhỏ nàng bị khinh thường, không cho phép bước lên nhà chính nửa bước. Nên những chuyện mới xảy ra, nàng một chút cũng không biết. Tư Mã An Nhược trước nay là người có chừng mực. Để nàng rũ bỏ phẩm hạnh mà òa lớn như vậy, chắc chắn đã có chuyện gì xảy ra. Và chắc chắn chuyện này có liên quan đến Lý Nhất Khang. “Tứ tỷ, tỷ bình tĩnh nói cho muội nghe. Đã xảy ra chuyện gì?” Nàng ta vẫn khóc, khóc càng lợi hại hơn. Duệ Tịch chỉ có thể làm bờ vai cho nàng ta khóc thật lớn. Còn người ấy à, chỉ cần khóc đủ mệt sẽ tự ngừng thôi. Qủa như vậy, một hồi lâu sau, tiếng khóc nhỏ dần, nhỏ dần rồi im hẳn. Lúc này, nàng mới nâng mặt nàng ta dậy, một lần nữa hỏi: “Nhất Khang ca ca xảy ra chuyện gì sao?” Tư Mã An Nhược lắc đầu. “Ta sẽ phải gả cho thái tử.” Tư Mã Duệ Tịch ngạc nhiên trợn tròn mắt. Cũng đúng thôi. Chỉ có chuyện này mới khiến tứ tỷ khóc đến thảm thương như vậy. “Tỷ định xử lý thế nào?” “Ta không biết. Ta sợ lắm! Nếu để Nhất Khang ca ca biết chuyện này, huynh ấy chắc chắn sẽ rất đau lòng.” Mười tuổi, Tư Mã An Nhược đã gặp Lý Nhất Khang. Mười lăm tuổi, nàng cùng chàng đính ước, hẹn thề bên nhau trăm năm. Nếu như đúng dự định, năm mười tám tuổi hai người sẽ thành hôn. Thế mà… đùng một cái, nàng trở thành thái tử phi tương lai. Nàng không can tâm. Vì sao? Vì sao nàng sinh ra lại là con gái của tướng quân? Vì sao không cho nàng cuộc sống bình thường? Nữ nhân trong thiên hạ này, ai cũng muốn làm thái tử phi. Vì sao cứ phải là nàng? “Tỷ phải bình tĩnh. Chúng ta từ từ nghĩ cách giải quyết. Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng. Chắc chắn sẽ có biện pháp.” Nói thì như thế nhưng Tư Mã Duệ Tịch biết không có bất cứ một biện pháp nào cả. Thánh chỉ của hoàng thượng đã đưa ra thì tuyệt đối không thể thu hồi. Bây giờ việc cần làm là giúp tứ tỷ bình tĩnh. Hy vọng đến ngày đại hôn, tỷ có thể thông suốt. Tư Mã Duệ Tịch ôm An Nhược vào lòng, vỗ vỗ lưng nàng như để an ủi. Phận là nữ nhi ở thời đại phong kiến, làm gì có quyền lựa chọn người mình thích. Cha mẹ đặt đâu con ngồi đó mới là chân lý. Tương lai của nàng sẽ mịt mờ. Sẽ như tứ tỷ không biết đi đâu về đâu. Nếu một ngày nàng cũng có ích củng cố quyền lực của Tư Mã Kiên, ông chắc chắn cũng sẽ không do dự bán nàng đi thôi. “Tiểu Tịch, tỷ đã nghĩ ra biện pháp rồi. Tỷ đã có cách.” Tư Mã An Nhược thoát khỏi vòng tay nàng, cười một cách tinh quái rồi đứng dậy bỏ đi. Có cách? Thực sự có cách thoát khỏi hôn ước sao? Nàng nở nụ cười bất đắc dĩ. Sao có thể… Nhưng nàng sai rồi. Bởi vì tứ tỷ thực sự thoát khỏi hôn ước. Chỉ là cách này bất đắc dĩ làm tổn thương nàng. Tổn thương luôn cuộc sống sau này của nàng, của cả chính nàng ta và của cả Tư Mã gia. Chỉ vì một phút hồ đồ ngốc nghếch của nàng ta mà thái tử suýt chút nữa đem chôn cả Triều Quốc. Triều Quốc năm đó xảy ra đại biến cố. Đại biến cố như thế nào, chỉ có đến thời điểm đó mới biết được. Thứ nàng ta bây giờ quan tâm chỉ là sự tự do tạm thời của mình. Rằm tháng tám trăng tròn, như mọi năm, triều đình tổ chức lễ hội Trung Thu linh đình, cũng là dịp để các bậc quân vương gần gũi với con dân hơn. Đêm hôm đó, kinh thành Triều Quốc náo nhiệt vô cùng. Người từ các địa phương khác ồ ạt, tấp nập chạy tới. Con đường giăng đầy hoa đăng với các tiết mục biểu diễn vô cùng đặc sắc. Như mọi năm, Bồ Đề tự chính là nơi vua cùng với hoàng hậu, Đông Cung thái tử cùng với các quan thần gặp gỡ dân chúng. Đứng trên tầng cao, Cơ Dục Hiên lẳng lặng nhìn xuống dưới. Đây là năm thứ hai hắn đón trung thu ở thượng kinh. Năm trước, thân phận hắn chỉ là một tứ hoàng tử hoang dã. Năm sau đã trở thành Đông Cung thái tử tôn kính. Đời người quả thật như một trò đùa. Chớp nhoáng sẽ thay đổi. Ở dưới Bồ Đề tự, Tư Mã Duệ Tịch vận một bộ y phục màu trắng đứng trên cây cầu nhỏ. Ánh mắt nàng lđảo liên tục, cố gắng nhìn xung quanh tìm thân ảnh của Tư Mã An Nhược. Thực ra nàng chẳng có ý định tới đây. Con người nàng chán ghét nhất là ồn ào. Nhưng tứ tỷ lại một mực lôi kéo, nàng cung kính không bằng tuân mệnh. Thế mà tới chân cầu Nam Kiều, tứ tỷ vứt nàng ở đây chạy đi tìm Lý Nhất Khang. Tư Mã Duệ Tịch thở dài. Thôi vậy. Cứ để nàng ta tùy ý một lần. Dù sao những ngày vừa qua, nàng ta cũng đã khổ sở nhiều rồi.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127
Chương sau