Bây giờ nàng mới chợt nhận ra, đã lâu lắm rồi nàng chưa có gặp lại hắn.
Trải qua quá nhiều chuyện, biến hóa thật lớn.
Khiến nàng chẳng còn tâm trạng để ý đến cuộc sống xung quanh mình nữa.
Nhìn thấy Phong Huyền, nàng như tìm được tri kỉ.
Ít ra trong lúc nàng cô đơn nhất, hắn đã ở bên cạnh, đã cho nàng hơi ấm, cho nàng biết sự tồn tại của hắn.
Tư Mã Duệ Tịch ngước mắt.
Nàng vốn dĩ là nữ cường nhân, mạnh mẽ ngoan cường.
Thế nhưng thực chất, nàng cũng chỉ là một nữ hài tử, khi mệt mỏi, lúc yếu đuối đều dùng nước mắt để nói lên nỗi uất ức.
“Nàng sao vậy? Gặp ta không vui sao?” Phong Huyền đứng đối diện nàng, luống cuống muốn lau đi giọt nước còn đọng trên mí mắt nàng.
Nhưng giữa hắn và nàng luôn tồn tại một khoảng cách rất lớn.
Hắn có với dài như thế nào cũng không với được tới nàng.
Phong Huyền bất lực thở dài.
“Ta dạy nàng võ công, nàng đừng khóc nữa được không?”
Lúc này, nàng mới thút thít thu lại nước mắt.
Dưới lớp sương óng ánh, đôi mắt nàng xinh đẹp hiện ra.
Khiến lòng hắn rung động.
“Sư phụ nói thật chứ?”
Phong Huyền gật đầu.
“Vậy khi nào thì chúng ta bắt đầu?”
“Đợi ta trở về thượng kinh, ta sẽ dạy cho nàng.”
Tư Mã Duệ Tịch nở nụ cười.
Dưới ánh nắng mặt trời lại càng chói lóa.
Phong Huyền ở bên cạnh nàng, yên tĩnh giống như cái bóng theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-lang-vuong-hau/2490208/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.