“Chàng có biết bây giờ ta là ai không? Chàng có biết ta đã trải qua những gì không?”
Tư Mã Duệ Tịch gào lên.
Giọng nói khàn khàn chất chứa bao nhiêu nỗi uất hận.
A Việt sao có thể không biết.
Hai năm qua, hắn tuy mang danh rời bỏ nàng nhưng thực chất chính là ngày ngày dõi theo hành vi cử chỉ của nàng.
Mỗi ngày sống đều rất thống khổ.
Nhìn nàng khóc, mắt hắn lại ngấn nước.
Nhìn nàng bị Cơ Dục Hiên vũ nhục, hắn lại chỉ có thể đứng bên ngoài nắm chặt lại hai tay, cố gắng kìm nén ý nghĩ muốn giết hắn ta.
Muốn đảm bảo cho tương lai của hắn và nàng, hắn chỉ có thể lựa chọn rời đi.
“Tiểu Tịch, chờ ta xong việc, ta sẽ đưa nàng đi.
Đến nơi chỉ có hai chúng ta, sống một cuộc sống an nhàn.
Có được không?”
“Muốn đi còn phải hỏi qua ý kiến của ta.”
Tư Mã Duệ Tịch hoảng sợ quay đầu qua.
Thân ảnh cao ngạo của Cơ Dục Hiên xuất hiện.
Trên tay hắn, long kiếm đã được bỏ vỏ, sáng rực dưới ánh mặt trời.
Mũi kiếm hướng xuống dưới đất.
Nhưng nàng biết nó sắp đổi hướng rồi.
Tư Mã Duệ Tịch dang tay, chắn ngang trước mặt Cơ Dục Hiên và Lục Việt.
Hành động này khiến Lục Việt vui mừng mỉm cười.
Còn vào trong mắt Cơ Dục Hiên lại chỉ thấy gai góc, đau lòng.
Cơ Sỹ An báo nàng mất tích, hắn đã hoảng sợ tìm kiếm như thế nào.
Vừa sợ nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-lang-vuong-hau/2490206/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.