Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127
Chương sau
Nếu Cơ Dục Hiên nghe rõ hắn ta gọi hai tiếng tứ đệ kia, chắc chắn không dễ dàng buông tha hắn ta đi như vậy. Trở lại vấn đề chính, sau khi Lục Việt nói ra một câu kia, từ bên trên những cành cây, hơn mười tên hắc y nhân khinh công bay xuống. Từ lúc bước vào đây, Cơ Dục Hiên đã sớm phát hiện có điều gì đó không ổn. Nhưng lại vì hành động của nàng làm cho phân tâm. Bây giờ hối hận vì không đề phòng thì cũng đã quá muộn rồi. “Xông vào đi. Không được làm nàng ấy bị thương.” Tư Mã Duệ Tịch nhíu mày, không thể tin được người ra lệnh kia chính là A Việt ôn nhu dịu dàng của nàng. Hắc y nhân lao nghe lệnh lao về phía Cơ Dục Hiên. Kiếm hắn cũng đã sớm rút ra, đứng giữa vòng vây của mười tên áo đen kia. Tuy một chọi mười nhưng khí thế hung hàn lại chẳng hề giảm đi chút nào. “A Việt, chàng mau nói họ ngừng tay.” Tư Mã Duệ Tịch khẩn trương hét lên. A Việt sớm đã bỏ qua nàng. Lại một lần nữa ra lệnh. “Không được giết. Phải bắt sống.” Cơ Dục Hiên híp mắt nhìn lần lượt từng người bọn họ. Loại ánh nhìn này cao ngạo như sói hoang ngắm ngía con mồi của mình. Hắn đã sớm biết ý đồ của Nghiêm Bính. Nhưng không ngờ A Việt trong miệng Tư Mã Duệ Tịch lại có dính líu đến lão cáo già này. Xem ra hắn lại có thêm một mục tiêu mới cần phải diệt trừ rồi. Còn có một chuyện hắn lo lắng hơn hết. Hắn quay sang nhìn Tư Mã Duệ Tịch, mỉm cười nói với nàng. “Cho dù có chuyện gì, nàng cũng không được can thiệp vào.” Ngừng một chút, lại nhìn bên phía hông trái của nàng, nói tiếp: “Càng không được dùng kiếm.” Nàng nương theo ánh mắt hắn, cũng nhìn xuống hông mình. Kiếm trong vỏ sớm đã biến mất lúc nào không hay. Nàng không hiểu ý đồ của hắn là gì. Tính toán hỏi thì đám hắc y nhân kia đã xông vào. Trận chiến hỗn loạn bắt đầu. Cơ Dục Hiên tài nghệ cao cường thế nào cả thiên hạ này đều biết. Nhưng có vẻ đám hắc y nhân này xuất thân sát thủ. Bởi vì chỉ cần bọn họ ra đòn, Cơ Dục Hiên phải khổ sở lắm mới tránh né được. “A Việt, ta cầu xin chàng, cầu xin chàng, nói bọn họ dừng lại. Cứ như vậy chàng ấy sẽ chết mất.” Qủa thực sự lo lắng của nàng rất đúng đắn. Bởi vì sức lực của hắn đã cạn dần. Lúc này, nàng càng không thể đứng nhìn được nước. Đọc tr𝗎𝙮ện ha𝙮, tr𝗎𝙮 cập nga𝙮 { 𝙏rUm𝙏r𝗎 𝙮𝐞n.𝗩𝗡 } Nàng rút thanh kiếm bên hông của A Việt, xông thẳng vào giữa vòng vây. “Nàng không được dùng kiếm.” Cơ Dục Hiên gào lên. Nàng làm sao có thể nghĩ nhiều được như hắn. Mũi kiếm nhọn sáng bóng dưới ánh mắt trời đưa ra liền bị nhiễm một tầng máu. Tư Mã Duệ Tịch hắc ám nhìn hắc y nhân ở trước mặt trợn tròn mắt nhìn mũi kiếm của nàng xuyên qua tim hắn. Nàng rút ra ra, hắn phun một ngụm máu rồi ngã xuống. Tình thế đã thay đổi, phía nàng cùng với Cơ Dục Hiên lại nắm trọn lợi thế. A Việt ở bên ngoài nhìn trên y phục nàng toàn là máu đến đứng ngồi không yên, chuẩn bị xông vào thì bị một bàn tay khác kéo lại, lôi đi. “Buông ta ra.” A Việt hộc hằn gắt. “Điện hạ, đi thôi. Nếu còn ở lại e rằng thái tử sẽ phát hiện ra thân phận của người mất.” A Việt do dự một hồi lâu liền thuận theo thuộc hạ của mình khinh công bay đi. Cơ Dục Hiên thấy vậy liền đuổi theo. Nhưng hắc y nhân bên dưới lại nhân sơ hở của hắn liền đâm một phát vào đùi phải. Cơ Dục Hiên khụy xuống, Tư Mã Duệ Tịch đứng chắn trước mặt hắn, một phát dứt điểm xử lý tên kia gọn gàng sạch sẽ. “Chàng không sao chứ?” Nàng nhìn máu đỏ chảy ra từ bắp đùi của hắn, vừa lo vừa sợ hỏi. Cơ Dục Hiên mỉm cười lắc đầu. Hắn đâu có yếu đuối như vậy. Chỉ còn lại ba tên hắc y nhân, bọn hắn nhìn nhau rồi đồng loạt xông lên. Cơ Dục Hiên đứng thẳng dậy, áp sát lưng mình vào lưng nàng, hướng thanh kiếm lên ngang mặt. Ánh mắt hung tàn nhìn bọn hắn, môi nhếch lên một nụ cười yêu ma. Rõ ràng sau khi bị thương ở chân cộng với đuối sức, hắn đã yếu thể hơn hẳn. Còn Tư Mã Duệ Tịch là nữ nhi, suy cho cùng vẫn kém ba tên kia một bậc. Nhìn tỉnh cảnh đấu không lại trước mắt, Cơ Dục Hiên phi mũi kiếm về phía bọn họ, nắm lấy tay nàng, kéo chạy đi. “Đuổi theo.” Hai người chạy rất lâu, rất xa, chạy mãi cuối cùng quay lưng lại cũng không thấy bóng dáng của bọn người kia đuổi theo nữa. Lúc này, loại đau đớn ở trên đùi mới bắt đầu hành hạ hắn. Hắn buông tay nàng ra, khụy xuống bên một gốc cây gần đó, cả người thở hồng hộc, mày rậm nhíu chặt. “Chàng nhịn một chút. Ta đi tìm cứu viện.” Tư Mã Duệ Tịch lo lắng nhìn hắn. Trong lòng nàng hằn lên một nỗi lo sợ. Nếu hắn cứ như vậy mất máu mà chết, nàng sẽ sống thế nào đây? Cơ Dục Hiên lại giữ chặt tay nàng, lắc đầu. “Nàng không biết đường về.” “Vậy chàng yên tĩnh ở đây, ta đi tìm cây thuốc cầm máu.” Nói xong, nàng gỡ bàn tay hắn ra, đừng dậy chạy đi mất. Nhìn bóng lưng của nàng, nhìn nàng vì mình mà lo lắng, hắn bất giác mỉm cười. Hôm nay nàng đã cho hắn quá nhiều kinh hỉ rồi. - ------ *Vài lời của Nguyên Diêu: Ba chương đã được trả đầy đủ rồi nhé! Hơn nữa, truyện cũng đã đi được gần một phần ba quãng đường. Hy vọng đọc giả tiếp tục ủng hộ Độc Sủng Lang Vương Hậu và ủng hộ Nguyên Diêu trong những dự án sắp tới. Lựa chọn cổ đại để bắt đầu thực sự rất liều lĩnh. Bởi vì cổ đại vốn là một thẻ loại khó viết. Ý tưởng được Nguyên Diêu lên trước một tháng trời, rồi một tháng sau đó là tìm hiểu tất tần tật về cách xưng hô, cấp bậc và sử dụng ngôn từ sao cho đúng. Một tháng nữa dùng để xây dựng cốt truyện và viết phần sườn. Cho đến bây giờ đã mất gần nửa năm. Xem như cũng là tâm huyết, mồ hôi, nước mắt của Nguyên Diêu. Cho nên, đừng tiếc một cái ấn like và đề cử nhé! À, còn nữa, đừng quên comment cái kết mà bạn cho là hợp lí để Nguyên Diêu tham khảo nhé! Bởi vì kết Nguyên Diêu dự định sẽ là SE. SSSSSSSSSEEEEEEEEE.....
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127
Chương sau