Chương trước
Chương sau
Khuyết Đàn ở ẩn đã lâu.

Nếu bị người khác phát hiện, chắc chắn sẽ gây ra tổn thất rất lớn cho Cơ Dục Hiên, càng khiến con đường kế vị của hắn gặp nhiều trở ngại.

Như hiểu được nỗi lòng của ông ta, Cơ Dục Hiên một vẻ lãnh đạm giới thiệu:

Vị này là thập thất đệ đệ của ta, Cơ Sỹ An.

Còn vị này là nương tử mới tân hôn của ta, tên là Tư Mã… An Nhược.”

Phải kìm nén lắm hắn mới không thốt lên cái tên Duệ Tịch.

Bởi trong lòng hắn sớm đã bác bỏ Tư Mã An Nhược mà nhận đình nàng là nương tử của mình rồi.

Hắn cũng hy vọng nàng sẽ chân chính trở thành phu thê đồng lòng với hắn.

Chỉ là thời gian còn dài, không thể lại khiến nàng sợ hãi mà bài xích hắn.

“Thì ra là thập thất hoàng tử và thái tử phi.

Khuyết Đàn thất lễ không nghênh đón từ xa.”

Người có thể khiến Cơ Dục Hiên gọi bằng hai tiếng ‘sư phụ’ chắc chắn không tầm thường.

Lời nói khách sáo, vẻ mặt xa cách, một chút cũng không lộ ra sơ hở hay thất thố.

Tư Mã Duệ Tịch híp mắt, bắt đầu nghi ngờ thân phận của người trước mặt.

“Xin chào Khuyết tiên sinh.

Gọi ta là Tiểu Tư được rồi.”

“Tỷ tỷ, Tiểu An vừa nghe bên kia có tiếng rúc rích.

Chúng ta qua bên đó xem thử đi.



Có thể nào là chó sói không?”

Nói xong, chẳng để Tư Mã Duệ Tịch trả lời, Cơ Sỹ An liền kéo nàng đi.

Vừa hay Cơ Dục Huyên và Hải Minh có chuyện muốn nói với Khuyết Đàn.

Ba người vào trong mái nhà tranh nhỏ, xoay một bức tượng trên bàn, đường hầm rộng liền được mở ra.

Tư Mã Duệ Tịch bị Cơ Sỹ An lôi kéo tới một đám cây nhỏ.

Nói là đi xem chó sói nhưng thực chất chính là tìm con vật để săn.

Bởi vì ở thượng kinh không có những nơi như vậy.

Xung quanh toàn là nhà cửa nên cả hai người đều thấy tò mò vô cùng.

Cơ Sỹ An vốn là một đứa trẻ huyên náo tinh nghịch, Tư Mã Duệ Tịch lần theo đường phía trước đi một hồi liền không thấy tăm hơi của Cơ Sỹ An đâu nữa hết.

“Tiểu An.

Tiểu An, đệ ở đâu?” Nàng đưa tay đẩy một cành cây trước mắt ra, tiếp tục tiến về phía trước.

Vừa đi còn vừa gọi lớn nhưng đáp lại nàng chỉ có tiếng lá cây kêu xào xạc.

Càng đi, nàng càng bị cảnh vật xung quanh thu hút.

Nơi đây thât đẹp đẽ.

Có cây, có suối, còn có cả những loại hoa thuốc quý hiếm.

Trước kia nàng ngoài đọc thơ và luyện kiếm thì còn có tìm hiểu về một số loại thuốc.

Vừa nhìn liền nhận ra cây bạch linh chi trăm năm mới mọc một lần.

Mà chỉ mọc trên thác nước cao chót vót.

Tư Mã Duệ Tịch phấn khởi trèo lên thác nước, chuẩn bị vươn tay hái nó đi thì bị trượt chân, ngã lăn xuống dưới.

Đồng thời lúc đó, Cơ Sỹ An hớt hải chạy từ trong bìa rừng đi ra.

“Tứ ca, tứ ca.”

Tâm Cơ Dục Hiên hung hắng chấn động một nhịp.

Ngay lập tức bỏ ra ngoài trước ánh mắt ngạc nhiên của Khuyết Đàn.

Hắn nghe được trong giọng kêu của Cơ Sỹ An có hốt hoảng, còn có lo lắng.

Hắn có linh cảm Tư Mã Duệ Tịch đã xảy ra chuyện gì đó rồi.

“Tiểu Tịch đâu?” Hắn nhìn trước ngó sau nhưng đi ra lại chỉ có một mình Cơ Sỹ An.



“Tiểu Tịch là ai?”

Lúc này hắn mới bất chợt nhớ ra, vì quá lo lắng nên đã gọi tên thật của nàng.

“Tiểu Tịch là tên mụ của An Nhược.

Ta hỏi đệ, nàng ấy đâu? Sao chỉ có một mình đệ trở về.”

Cơ Sỹ An cúi đầu, một bộ dạng tội lỗi: “Xin lỗi tứ ca, đệ và tỷ tỷ đi chơi trong rừng nhưng lại lạc mất tỷ ấy rồi.”

Mặt Cơ Dục Hiên biến sắc.

Nàng là Tư Mã Duệ Tịch, không phải An Nhược.

Nàng không phải thê tử của hắn.

Hơn nữa nàng còn có ý định trốn tránh hắn.

Bây giờ lạc mất nàng, có phải nàng đã bỏ đi rồi không?

Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn tràn đầy nộ khí, quát lên:

“Tìm.

Cho dù phải lục tung toàn bộ núi Ngự Phong này cũng phải tìm cho bằng được nàng ấy.”

“Vâng, điện hạ.”

Nói rồi, ba người Cơ Dục Hiên, Phong Huyền và Khuyết Đàn chia nhau ra ba hướng đi tìm.

Còn một mình Cơ Sỹ An ở lại mái nhà tranh nhỏ chờ đợi.

Sau khi Tư Mã Duệ Tịch ngã xuống, nàng thở phì phò xoa xoa cái mông nhỏ.

Nàng không tin mình không thể trèo lên đó hái cái bạch linh chi cứng đầu kia.

Vì nghĩ như thế, nàng lại bám vào đá, một lần nữa trèo lên.

Nhưng kết cục so với lúc nãy chẳng khác là bao.

Nàng lại ngã xuống.

“Đến cả cái bạch linh chi như ngươi cũng dám chống đối ta?” Nàng trợn tròn mắt, vừa quát tháo vừa lấy tay chỉ vào loại thuộc hờ hững trên kia.

Bỗng nhiên, bạch linh chi trên vách đá rơi xuống.

Nàng ngạc nhiên nín thở nhìn mũi tên còn dắt trên vách đá kia.

Sau đó, nàng từ từ, từ từ xoay người lại.

Ở phía sau lại chẳng có người.

Nàng vừa lo vừa sợ đảo mắt xung quanh: “Là ai? Có giỏi thì ra đây.”

Bụi cây phía bên phải có tiếng rục rịch.

Một nam tử mặc hán phục màu đen từ trên cây khinh công bay về phía nàng.

“Phong Huyền.

À không, sư phụ.” Tư Mã Duệ Tịch vui mừng reo lên.

- ------

* Vài lời chuộc tội của Nguyên Diêu:

Chuyện là hôm qua vì quá mải mê ham chơi nên quên mất đăng chap mới cho đọc giả.

Ngượng ngùng quá, thật xin lỗi!

Cho nên, hôm nay phúc lợi tới.

Nguyên Diêu sẽ bù hẳn bốn chương nhé! Tạm thời đăng trước 1 chương.

Ba chương nữa đúng 7h30 tối Nguyên Diêu trả.

Cảm ơn đọc giả đã ủng hộ trong suốt thời gian qua.

Còn nữa, nhắc nhỏ nhé! Một cái nút like, comment, theo dõi chính là động lực của Nguyên Diêu.

Vì thế, đừng keo kiệt mà hãy nhấn like và để lại comment, Nguyên Diêu sẽ sửa lỗi và giải đáp hết tất cả thắc mắc của các vị huynh đệ tỷ muội.

- Đây là lịch đăng truyện: Mỗi ngày hai chương, một chương vào khoảng 3 giờ đến 4 giờ chiều.

Một chương vào khoảng 7 giờ đến 8 giờ tối.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.