Khi nàng tỉnh lại đã là buổi chiều.
Ánh nắng nhè nhẹ xuyên qua cửa sổ tiến thẳng đến giường nàng.
Mắt nàng lim dim, từ từ mở ra, dần làm quen với độ sáng đó.
Bên tai truyền đến tiếng nói ồn ào khiến nàng bất giác nhíu mày.
“Thái y, thái tử phi thế nào rồi?”
Nàng nghiêng đầu liền thấy thân ảnh cao lớn như tượng tác của Cơ Dục Hiên.
Nàng gượng dậy nhưng rồi lại ngã xuống.
Tiếng động lớn thu hút sự chú ý của mọi người.
Cơ Dục Hiên vội vội vàng vàng chạy tới bên giường nàng.
Ánh mắt hắn lo lắng nhìn một lượt từ trên đỉnh đầu nàng xuống tới mắt cá chân rồi nói: “Tiểu Tịch, nàng thấy thế nào rồi? Trong người có mệt mỏi không?”
Tư Mã Duệ Tịch nhìn hắn, đầu như bị xoay chong chóng, chóng mặt quay cuồng, khó chịu vô cùng.
Từng hình ảnh, từng thước phim ùa về.
Nàng nhìn thấy tấm bia khắc tên nhị ca, nhìn thấy cha khổ sở tự sát trước mặt nàng.
Nước mắt lại ùa ra, đôi vai nàng run lên từng đợt, trái tim như co thắt lại, khiến nàng không thở được.
Nàng khóc mỗi ngày một lớn rồi lại gào lên.
Mặc cho hắn có khuyên nhủ thế nào, an ủi thế nào cũng không thể dỗ được nàng.
“A Hiên à, nhị ca chết rồi, cha ta cũng chết rồi, ta không còn người thân nữa.
Trên thế gian này ta không còn người thân nữa.”
Nàng thống khổ gào lên rồi lao vào trong lòng hắn.
“Nàng còn có ta,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-lang-vuong-hau/2490142/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.