“Thật là ngưỡng mộ những người có thể sống chết vì tình yêu của mình.” Đan Lạc Bích nở nụ cười, cảm thán.
Nàng ta chưa bao giờ trải qua tình yêu, cũng chưa bao giờ nói chuyện tình yêu với ai.
Cuộc đời nàng ta sinh ra đã ăn sung mặc sướng, đối với loại khổ sở vì tình đó chẳng có một chút cảm thụ.
Không phải vì nàng không muốn yêu.
Mà là thế gian này chưa có nam nhân nào lay động được trái tim nàng.
“Muội thực sự không thích thái tử điện hạ sao? Dù gì chàng ấy cũng là phu quân của muội.” Tư Mã Duệ Tịch nâng mắt, cố gắng dò xét chút gì đó trái ngược với biểu hiện bên ngoài của nàng ta.
Nhưng đều không có.
“Ta đối với chàng ấy chỉ là cảm mến.
Vì chàng ấy tài giỏi, chàng ấy thông minh, giống như một đứa nhỏ yêu thích ca ca của mình vậy.
Gả cho chàng ấy là vì ta cảm thấy gả cho ai cũng được, không quan trọng.
Dù sao chỉ cần chàng ấy đối với ta tương kính như tân, nước sông không phạm nước giếng là tốt rồi.
Ta có thể sống một cuộc sống tự do tự tại của riêng ta.”
Đan Lạc Bích nghiêng người, đối với nàng nở nụ cười, sau đó nói tiếp: “Ngược lại là tỷ.
Ta rất ngưỡng mộ tỷ có được tình yêu của chàng.
Cũng được gả cho người mình yêu.
Ta chúc tỷ mãi mãi hạnh phúc, mãi mãi bền lâu.”
Lời chúc này là xuất phát từ nội tâm không tính toán.
Cơ Dục Hiên là thân phận đế vương, nữ tử yêu hắn trải dài khắp cả Triều Quốc này.
Nhưng trái tim hắn trước sau chỉ có một mình Tư Mã Duệ Tịch.
Cuộc đời nữ tử thời đại này chỉ cần như vậy là tốt lắm rồi.
“Ta cũng chúc muội mãi mãi bình an.”
Hai người nhìn nhau cười thật vui vẻ.
Người ngoài nhìn vào còn không nghĩ hai người là vợ lớn vợ bé.
Giống như đã quen biết nhau từ nhiều kiếp trước.
Đúng lúc này, tiếng bước chân ồ ạt truyền tới xuyên qua giữa hai người các nàng.
Tư Mã Duệ Tịch cùng Đan Lạc Bích bị va vào liền ngã xuống mặt đường.
Sợi dây chuyền trên tay nàng bị giật mất, nàng muốn hô lên có kẻ cướp nhưng bụng dưới lại đau dữ dội khiến nào không thể động đậy được.
“Thái tử phi, thái tử phi, người có sao không?”
Tư Mã Duệ Tịch đau đến chảy nước mắt, phải cố gắng lắm mới nhìn ra được người trước mặt.
“Hải Minh, mau, mau bắt lấy tên cướp.
Hắn giật mất sợi dây chuyền của ta rồi.”
Hải Minh nhìn hai tên thuộc hạ sau lưng.
Bọn họ liền hiểu được chạy theo tên cướp kia.
Còn hắn bế thóc nàng lên xe ngựa cùng với Đan Lạc Bích hồi cung.
Nghe tin nàng bị thương, Cơ Dục Hiên buông bỏ hết chính sự chạy tới.
Hắn vừa xông vào cửa, nhìn thấy cả người nàng co rút lại, nàng đau đớn nhăn mặt ôm bụng, tim hắn như có hàng ngàn mũi dao đâm vào..
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]