Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127
Chương sau
Tư Mã Kiên bây giờ như một bộ xương khô, ngẩn ngơ nhìn nàng như đã không nhận ra nữa. “Cha…” Nàng rơi nước mắt, xót xa kêu lên một lần nữa. Ông ấy dường như đã nhận ra. Ông ấy vẫy vẫy tay rồi lồm cồm bò dậy. Bộ dạng hèn mọn vô cùng, đi như lếch tới chỗ nàng. Bàn tay ông ấy khô cằn, nứt nẻ mang theo những vết sẹo lồi lõm dày đằng đẵng nắm lấy vạt áo của nàng, gọi một tiếng: “Tiểu Tịch. Là con có đúng không? Tiểu Tịch.” Đôi mắt của Tư Mã Duệ Tịch đỏ hoe, mang theo làn nước óng ánh nhìn ông. Bỗng nhiên nàng cảm thấy bản thân mình thật vô tâm. Tùy tiện vui chơi, ăn sung mặc sướng, đón nhận sự hầu hạ của nô tỳ trong cung. Mà không biết ở ngoài kia, cha, ca ca, tỷ và cả muội, đệ đệ chịu khổ cực thế nào. Nàng cứ ngỡ sau khi ông ấy bị giáng chức, ít ra cũng có cuộc sống sung túc nhẹ nhàng đi. Bởi dù sao của cải Tư Mã gia rất nhiều. Ấy vậy mà… Tâm nàng như có mũi dao nhọn hung hăng đâm vào, nàng nâng tay, chạm vào khuôn mặt gầy gò của ông ấy. Mỗi một tấc da, tấc thịt đều như đang lăng trì nàng. Mới một tháng không gặp, ông ấy đã gầy đến thế này rồi.... “Cha, sao lại ra nông nỗi này?” Nàng đã quen nhìn một Tư Mã gia bề thế. Chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày hôm nay. “Tiểu Tịch, cha bất tài, không bảo vệ được gia đình này. Tiểu Tịch à, con ở trong cung phải bảo trọng. Cha không có quyền, không có thế để bảo hộ con được nữa.” Tay Tư Mã Kiên run run nắm lấy bàn tay nàng. Cuối cùng nàng cũng đã hiểu thế nào là phụ tử tình thâm. Bây giờ ông ấy mới thực sự giống một người cha. Khiến lòng nàng nguội lạnh lại được sưởi ấm. “Mọi người đâu? Nhị ca đâu? Còn có cả dì hai, dì ba, dì tư, lục muội và thất đệ nữa. Mọi người đi đâu hết rồi?” Cả phủ tướng quân bề thế như vậy, bây giờ chỉ còn lại mỗi Tư Mã Kiên. Nhắc đến mọi người, ánh mắt Tư Mã Kiên lơ đãng liếc ra phía sau lưng Tư Mã Duệ Tịch liền bắt gặp cái lạnh giá rét từ Cơ Dục Hiên. Nước mắt ông ta rơi xuống, quay người lại, đưa lưng về phía nàng. Nàng theo hướng của ông ta, ngước mắt nhìn lên. Đó là bàn thờ, gồm sáu tấm bia khắc tên từng người bắt đầu từ nhị ca. Nhị ca… Cả người Tư Mã Duệ Tịch đổ ập xuống. Cơ Dục Hiên ở phía sau lưng nàng vội vàng chạy tới đỡ lấy nàng nhưng lại bị nàng gạt ra. Nàng chưa bao giờ nghĩ, chưa bao giờ nghĩ lúc trở về sẽ là khung cảnh như vậy cả. Nhị ca, người tốt với nàng nhất, vị ca ca yêu thương, bảo bọc nàng nhất, sao có thể dễ dàng chết như vậy? Nàng không tin lắc đầu rồi lại ngây ngốc ngước mắt lên nhìn thêm một lần nữa. Vẫn là tấm bia đó, vẫn là cái tên bốn chữ Tư Mã Hồng Tuấn đó. Đúng là nhị ca của nàng. Nước mắt như thác nước ồ ạt chảy xuống. Cả người nàng run lên bần bật. Hôm nay là năm mới, vì sao cứ phải trêu đùa nàng như vậy? “Nhị ca, nhị ca làm sao vậy? Cha, nhị ca sao lại ở trên đó?” Tư Mã Duệ Tịch ôm lấy ngực trái của mình, gào lên từng tiếng một. Tim nàng đau lắm. Nghĩ đến nhị ca không còn trên đời này nữa. Nghĩ đến từng người thân đều mất đi, nàng sao có thể chịu đựng nỗi. “Cha, người nói đi, nhị ca làm sao vậy? Sao huynh ấy lại chết?” Tư Mã Kiên cũng chẳng kém gì nàng. Tư Mã Hồng Tuấn là trưởng tử trong nhà, cũng là đứa con trai mà ông kì vọng nhất. Hắn mất đi, toàn bộ hy vong đều tan biến. Tư Mã Kiên thống khổ khóc rống lên. Tuy vậy miệng vẫn ngậm chặt, không nói một lời. “Cha, nói cho con biết vì sao mọi người lại chết? Nhị ca tài giỏi như vậy, không thể đột nhiên chết được.” Tư Mã Kiên quay đầu. Vẫn là chạm vào cái nhìn lạnh thấu xương của Cơ Dục Hiên. Kẻ thù ở trước mặt thế nhưng lại chẳng thể làm gì được. “Tiểu Tịch à, con phải sống một đời bình an. Con nhất định phải sống thật tốt. Phải thay Tư Mã gia báo thù…” Một từ ‘báo thù’ kết thúc, Tư Mã Kiên rút lấy thanh kiếm treo lủng lẳng ở trên tường rồi rạch ngang cổ mình. Máu từ trên cổ ông chảy xuống, nhuộm đỏ cả sàn nhà. Ông mở tròn mắt, trân trân trối trối hết nhìn Tư Mã Duệ Tịch rồi lại nhìn sang Cơ Dục Hiên. Mà khi ông ngã xuống, nàng mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra. “CHA…” Nàng không thể tin được gào lên. Ông ấy… ông ấy ở trước mặt nàng tự sát. Ông ấy chết rồi! Tư Mã Duệ Tịch hoảng hốt ngất lịm đi..
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127
Chương sau