Một tiếng khóc nhỏ nhắn dễ thương phát lên.
“Là..
là hoàng tử.
Là một tiểu hoàng tử.” Nhũ mẫu vui sướng hô lên.
Tay ôm đứa nhỏ dính đầy máu, cẩn thận cắt dây rốn rồi lau sạch.
“Nàng làm tốt lắm! Cảm ơn nàng.” Cơ Dục Hiên nắm chặt bàn tay nàng, mỉm cười rơi nước mắt.
Đời này của hắn sống quả thật không lãng phí rồi.
Hắn vươn tay, lau đi những giọt mồ hôi con vương trên trán nàng.
Bộ dạng ôn nhu thâm tình như đang nâng niu báu vật quý giá nhất.
“Tiểu Tịch, trẫm yêu nàng.”
Tư Mã Duệ Tịch chẳng còn một chút sức lực nào, cả người mềm nhũn ra.
Nhưng khi nghe thấy tiếng khóc của đứa bé, nhìn thấy hắn vẫn luôn bên cạnh mình trong giây phút khó khăn này, lòng giống như được xối một chậu nước ấm.
Chỉ cần có hắn, chỉ cần có hài tử, cuộc đời nàng đã thật trọn vẹn.
“A Hiên, ta muốn thấy con.
Con đâu rồi?”
Đứa nhỏ sau khi được lau đi sạch sẽ liền nằm trong lòng Tư Mã Duệ Tịch.
Da cận da, mặt cận mặt, đứa trẻ cảm nhận được hơi ấm của mẹ liền ngủ thật êm đềm.
Cơ Dục Hiên đặt lên đôi môi tái nhợt của nàng một nụ hôn.
“Tiểu Tịch, cảm ơn nàng.
Cảm ơn nàng.
Cả đời phấn đấu như vậy cuối cùng cũng chỉ để nhìn thấy cảnh yên ấm này.
Sau này có hài tử, hắn sẽ thật yêu thương nàng, yêu thương con, sẽ sống một cuộc sống khiến người đời ngưỡng mộ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-lang-vuong-hau/2490067/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.