Ngày Hàn Lĩnh Chi nhận án tử, Tư Mã Duệ Tịch ngẩn người ngồi trong đình viện.
Hoàng cung này bây giờ thật trống vắng.
Ít ra nàng cảm thấy như vậy.
Gió xào xạc xen qua kẻ lá, ánh mặt trời sáng rực thế kia nhưng trong lòng nàng lại thật tăm tối.
Tư Mã Duệ Tịch vươn tay, vuốt ve sinh linh bé nhỏ trong bụng.
Niềm hy vọng sinh tồn của nàng bây giờ chỉ là vì hài tử, vì con trai của tứ tỷ.
“Nương nương, người đưa đến rồi!” Nàng nương theo hướng nhìn của Minh Uyển liền thấy mộ đứa nhỏ được bao bọc cẩn thận.
Nàng chậm rãi đi tới, trái tim đập mạnh liên hồi.
Đây là con của tứ tỷ cùng với Nhất Khang ca ca.
Cuối cùng nàng cũng có thể làm chút chuyện gì đó bù đắp cho tỷ ấy rồi.
“Tiểu Minh, ta là cô cô của con.
Từ hôm nay trở đi, con sẽ là con trai của ta.
Tiểu Minh à, mẫu hậu nhất định chăm sóc con thật tốt.”
Tư Mã Duệ Tịch đặt lên trán của đứa nhỏ một nụ hôn.
Đứa nhỏ dường như cảm nhận được sự thân thiết liền cười khanh khách.
Đáng yêu vô cùng.
“Nhị hoàng tử rất thích nương nương thì phải.”
Cảnh tượng này thật êm đềm.
Giống như những sống gió ngoài kia đều không liên quan đến bọn họ.
Đông qua đi, xuân lại tới.
Chẳng bao lâu mà đã tới ngày dự sinh của Tư Mã Duệ Tịch.
Lần này mọi chuyện xác thực êm đềm.
Tối hôm đó, Tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-lang-vuong-hau/2490071/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.