Cơ Việt Y ở trong cung giống như là cái lông ngược của Cơ Dục Hiên.
Bất cứ một động thái nào của y, hắn cũng đều dòm ngó và đề phòng rõ ràng.
Ai biết được lần này trở lại, y có lại muốn cướp đi Tư Mã Duệ Tịch của hắn nữa không.
Khó khăn lắm hắn và nàng mới toàn toàn vẹn vẹn đi được đến ngày hôm nay.
Hắn không muốn chỉ vì một sơ suất nhỏ mà sẽ đánh mất đi nàng.
“Tiểu Tịch, tam huynh ở trong cung, nàng có ý kiến gì không?” Cơ Dục Hiên ngồi bên cạnh Cơ Luận Du, tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu đứa nhỏ nhưng ánh mắt thì luôn dán chặt trên người nàng.
Nghe đến Cơ Việt Y, động tác của Tư Mã Duệ Tịch dừng lại chốc lát.
Nàng cười nhạt, thực sự giống như không còn quan tâm gì tới Cơ Việt Y nữa.
“Hắn ở Đích Nhĩ cung, có liên quan gì tới hậu cung của thiếp đâu.” Nàng vươn tay, trêu đùa với Cơ Luận Du.
Cơ Dục Hiên chắc chắn lựa chọn tin tưởng nàng.
Ít ra trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn không muốn thương tổn nàng thêm nữa.
“Tiểu Tịch, sắp tới trẫm phải đến Bạch Chuẩn cùng với đại ca và nhị ca một chuyến.
Nàng ở lại phải nhớ chăm sóc chính mình nhé!” Hắn mãn nguyện ôm nàng và hài tử vào lòng.
Cả thế giới thực ra chỉ lớn bằng vòng tay của hắn.
Tư Mã Duệ Tịch nhắm mắt, hưởng thụ sự ấm áp từ hắn.
Thế mà không biết từ lúc nào, giọt lệ đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-lang-vuong-hau/2490065/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.