Cơ Dục Hiên không có một điểm đòi lấy mạng bọn họ.
Hắn nhàn hạ ngồi trên ghế, quan sát bọn họ khổ chiến đấu với quân lính của mình.
Máu đỏ… rơi đầy mặt đất.
Từng người, từng người một ngã xuống.
Một hồi, chỉ còn lại Cơ Việt Y, Phong Huyền và Hải Minh dẫn đầu.
Phía sau là Tư Mã Duệ Tịch và Tư Mã Hồng Tuấn.
Lúc này, Cơ Dục Hiên mỉm cười đứng dậy, ánh mắt chăm chú nhìn nàng sau đó lại rời khỏi như chẳng có gì.
Hắn lạnh lẽo nắm lấy kiếm trong tay rút ra, tiếng kêu lạnh lẽo cô độc như biến hắn thành một cỗ máy giết người.
“Nàng đã vô tình vậy thì đừng trách ta độc ác.” Cơ Dục Hiên tiến vào.
Một chọi bốn thế nhưng lợi thế lại thuộc về Cơ Dục Hiên.
Một nhát, Cơ Việt Y khụy chân xuống.
Một nhát, Tư Mã Hồng Tuấn văng ra xa, cả người đập vào cột nhà, ho ra máu.
Tư Mã Duệ Tịch hoảng sợ chạy tới chỗ hai người bọn họ.
“Nhị ca, nhị ca, huynh không sao chứ? ”
“Không sao.
Nhị ca không sao.
Muội đừng lo.” Tư Mã Hồng Tuấn mỉm cười.
Nói chưa hết câu đã ho tới ho lui.
Cái này gọi là không sao ư?
“Hừ… hôm nay, ta đảm bảo không một ai có thể sống sót.”
Nói rồi, Cơ Dục Hiên lại lao vào, mũi kiếm chỉa thẳng vào trái tim của Tư Mã Hồng Tuấn nhưng bị Tư Mã Duệ Tịch chặn lại.
Mà Cơ Dục Hiên cũng chẳng có ý định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-lang-vuong-hau/2490059/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.