Hôm nay, nàng mặc bộ y phục màu đỏ thật xinh đẹp.
Giống như ngày đại hôn, nàng mặc bộ hôn phục màu đỏ, khăn voan che kín cả khuôn mặt.
Nàng bước ra từ trong phủ tướng quân, chính là chỗ nàng đang đứng lúc này.
Lúc đó, ánh mắt hắn đã không thể rời khỏi thân ảnh nàng được nữa.
Một cái vươn tay của nàng, một cái nhấc chân của nàng đều khiến trái tim hắn đập liên hồi.
Tại sao lúc đó hắn không nhận ra? Tại sao lúc đó hắn không biết hắn đã yêu nàng? Tại sao hắn lại khiến cả hai người không có lối thoát như vậy?
Màu đỏ của bộ y phục, màu đó của bộ lễ phục, màu đỏ của chữ hỉ, màu đỏ của kiệu rước dâu, và cả màu đỏ máu của dòng họ Tư Mã hòa trộn cùng nhau.
Thì ra… hóa ra hắn đã gây nên đại tội như vậy.
Hóa ra ở trong lòng nàng, hắn đã hóa thành cầm thú như vậy.
“Tiểu Tịch, trẫm… nàng còn có trẫm, không phải sao?”
Tư Mã Duệ Tịch lại cười lớn, nụ cười thê lương nhất thiện hạ, nụ cười chứa cả tình yêu lẫn hận thù.
Không, nàng không còn sức để hận thù nữa.
Ngay cả ý muốn hận hắn, nàng cũng không con nữa rồi.
Chỉ còn buông xuôi, chỉ còn từ bỏ.
Cơ Dục Hiên, ta từ bỏ chàng.
Ta mệt mỏi rồi, ta từ bỏ chàng.
“Bệ hạ là của ngai vàng.
Bệ hạ là của Triều Quốc.
Bệ hạ là của thiên hạ.
Không phải của ta.
Ta đang tham
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-lang-vuong-hau/2490057/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.