Ánh mắt của Vương Việt có chút lay động, trong ánh sáng lập lòe của quán Bar, Tô Nguyễn cũng có thể cảm nhận được sự thay đổi của người đối diện.
Anh nới lỏng bàn tay, cô dùng sức vùng ra dễ dàng hơn, Vương Việt đứng lùi về sau cúi đầu nhìn Tô Nguyễn đang xoa xoa cổ tay đã bị anh nắm đỏ ửng.
Anh nhỏ giọng áy náy nói.
-" Xin lỗi."
Tô Nguyễn lạnh nhạt đứng dậy.
-" Vương Việt, sau này em là em dâu của anh mong anh có thể cư xử đúng mực."
Nói xong cô rời khỏi quán để lại Vương Việt với một mớ suy nghĩ hỗn độn.
Ở bên này, sau khi cô gái kia bị thư kí của anh lôi tới đồn công an. Kiều Nguyệt Nga vốn dĩ đang ở trong vòng tay bỗng vùng ra lùi cách xa anh một bước.
Vương Việt Bân đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn bàn tay đang ôm không khí rồi cũng rụt tay lại.
Anh vươn tay cầm lấy chiếc áo tiến lên khoác cho cô, Kiều Nguyệt Nga chưa kịp nói thêm nửa câu đã cảm nhận được bàn chân đã rời khỏi mặt đất.
Cô mất thăng bằng vội nắm lấy cổ áo anh.
-" Anh làm gì vậy?."
Vương Việt Bân nhìn cô gái trong lòng rồi đánh mắt.
-" Chân em bị thương rồi."
Là một vết rách nhỏ ở cẳng chân nhưng đã không còn chảy máu. Cô trợn mắt lên nhìn anh.
-" Chỉ là vết thương nhỏ, tôi còn đi được."
-" Thì sao?."
-" Mau thả tôi xuống."
Cô chưa kịp vùng vẫy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-em-1-nam/3623955/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.