Chương trước
Chương sau
Hân Hân trợn mắt: "Chị chưa từng thấy con vẹt nào miệng hỗn như em.” Tô Tử Du: “Hầm nó đi!”

Tiểu Ngũ nghiêng đầu, nó chỉ nói vậy cho vui thôi mà, cũng có lúc nó cứu cụ rùa mà... hình như là vậy....

Thủ Vọng ngậm cụ rùa trong miệng rồi đưa ra ngoài, cụ rùa thoải mái duỗi thẳng tứ chỉ năm trên bãi tắm nắng.

'Tô Nhất Trần nhờ người đặt hai chiếc dù rồi ngồi sang một bên bắt đầu xử lý công việc của công ty.

Mộc Quy Phàm mặc áo ba lỗ, quần dài, bắt chéo chân, đeo kính râm. Anh cũng nằm trên ghế tựa thư giãn.

Khung cảnh này thật nhàn nhã và hài hòa nhưng tiếc thay lại có một vị khách không mời mà đến chen vào.

“Cậu cả ơi, cậu cũng tới đây à?" Viện Viện bày ra bộ dạng kinh ngạc, vui vẻ chạy tới.

Sắc mặt Mộc Quy Phàm tối sầm lại.

Viện Viện đã chạy đến trước mặt anh, nhìn quanh: "Ồ, thời tiết ở đây thật đẹp. Đó là em họ Túc Bảo ạ? Trông em ấy thật đáng yêu!"

Mộc Quy Phàm: "..."

"Cút đi, đừng để tôi nói lại lần thứ hai." Giọng điệu của anh lạnh lùng, ngay cả chiếc kính râm cũng không thể che giấu được vẻ sát khí trong mắt anh.

Mộc Mỹ Hoa vừa hay đi tới, cười nói: "Ồ, là Tiểu Phàm..."

Mộc Quy Phàm từ từ tháo kính râm ra và liếc nhìn cô ta mà không có biểu cảm gì.

Tim Mộc Mỹ Hoa đập thình thịch, Mộc Quy Phàm có địa vị đặc biệt, ngay cả quan chức và lãnh đạo cũng không dám cậy tuổi tác lớn hơn để gọi anh là Tiểu Phàm.

Cô ta nhanh chóng thay đổi lời nói: "Mộc, gia chủ Mộc, em cũng ở đây à?"

Viện Viện giả vờ ngây thơ không hiểu được sắc mặt người khác, vui vẻ nói: “Con đi chơi với em họ Túc Bảo đây!”

Nói xong, cô bé không đợi Mộc Quy Phàm trả lời mà chạy tới chỗ đám nhóc. Mộc Quy Phàm không nhúc nhích, Tô Nhất Trần cũng không nhúc nhích.

Ở chỗ hai người bọn anh, Viện Viện không kiếm được lợi lộc gì, huống chỉ ở chỗ đám Túc Bảo, Tô Tử Du và Hân Hân.

Quả nhiên, vừa đi ngang qua, Tướng Quân đã cào cát hất vào mặt Viện Viện - Đến con chó cũng không buồn đối xử tốt với cô bé này.

Mộc Mỹ Hoa trơ tráo đứng sang một bên, không dám đến gần cây dù, nhưng không chịu rời đi.

Đôi mắt Viện Viện đỏ hoe, trông thật đáng thương.

Cô bé xách một chiếc xô nhỏ màu hồng đến trước mặt Túc Bảo, rụt rè nói: “Em họ Túc Bảo!”

'Túc Bảo ngước nhìn cô bé, cau mày và hơi bối rối. Tại sao chị họ này lại ở đây, và tại sao trên người chị ấy lại có khí tức kỳ lạ? Túc Bảo cẩn thận cảm nhận, nhìn Viện Viện từ trên xuống dưới.

Viện Viện nhìn thấy sự bối rối của Túc Bảo và chỉ nghĩ Túc Bảo như vậy là vì chưa từng gặp cô bé.

Sau đó Viện Viện nở nụ cười ngọt ngào: "Em họ Túc Bảo chưa từng gặp chị phải không? Lúc em mất tích, ngày nào chị cũng theo cậu cả đi tìm em đó! Không ngờ em đã quay lại!"

Cô bé quỳ xuống bên cạnh Túc Bảo, vui vẻ nói: “Chúng ta cùng chơi nhé!”

Tô Tử Du Tô Tử Chiến: '..."

Hân Hân: "?"

Tô Tử Tích: ""

Tiểu Ngũ hơi sợ gió biển, nãy giờ nó vẫn rúc trong túi thú cưng, nghe vậy lập

tức hét lên: "Ồ... ai pha trà vậy! Mùi trà nồng quá, có thể cho tôi một cốc được không?”

Nó thò đầu ra, nhìn một cái, kinh ngạc nói: "Là ngươi! Mới tí tuổi đầu mà đã độc ác như vậy... Xin hỏi có phải ngươi ¡ không? Sao lại có mùi phân nhỉ?"


Viện Viện sửng sốt, lập tức bật khóc! “Sao cậu lại đánh tôi...” Cô bé nghẹn ngào.

Hân Hân cầm thìa, vẻ mặt hung ác: “Trước đây tôi đã nói với cậu rồi, đừng để tôi nhìn thấy cậu, thấy lần nào tôi đánh lần đó! Giờ cậu còn không biết xấu hổ mà trách tôi à? Cậu nói xem có phải lỗi của cậu không? Chính cậu hại tôi phải động tay động chân đánh người đó!” Viện Viện: '..."

Mọi người: "... Tuy nhiên, mặc dù......

Đây là lần đầu tiên họ thấy cảnh một người đánh người còn tỏ ra đúng lý hợp. tình như vậy

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.