Tiểu Ngũ vừa đến đảo đã bị sóng đánh tung tóe, cả cái đầu trong tình trạng xù lông.
Nó chui vào túi thú cưng của mình và không ngừng vẫy lông. Biển chẳng vui chút nào! Mất mặt vẹt quá đi!
Sau khi xuống thuyền và nhìn thấy một bãi biển trắng bạc phía xa, hai mắt Túc Bảo sáng lên: "Cậu cả, bên kia là gì vậy?"
Tô Nhất Trần nói: "Bên kia là bãi vịnh biển, là mặt biển lặng sóng nhất trong toàn bộ hòn đảo, còn có bãi tắm tự nhiên."
Anh nhìn về phía sau: “Còn bên này vừa hay nằm ở cuối vách đá của hòn đảo, thích hợp cho việc đậu tàu thuyền nên trở thành bến cảng.”
Túc Bảo vỡ lẽ: "Bây giờ con qua bên kia chơi được không ạ?” Không đứa trẻ nào có thể cưỡng lại sự cám dỗ của những bờ cát trắng bạc. Đôi mắt của Túc Bảo, Hân Hân và Tô Tử Du đều sáng lên.
Tô Tử Tích ngẩng đầu nhìn, mặt cậu vẫn không chút biểu cảm, trong đầu cậu thầm nghĩ: Giá trị chiến đấu...ma pháp công kích...thời gian làm mát...
Tô Tử Chiến cũng trưng ra bản mặt lạnh lùng, cậu không thèm chơi thứ chỉ có trẻ con mới thích.
Giây tiếp theo... Túc Bảo nắm tay Tô Tử Chiến: "Anh cả! Chúng ta cùng đi đi ~" Tô Tử Chiến: '..."
"Được nha."
Tướng Quân chạy trước, Thủ Vọng thì chậm rãi và vững vàng theo sau như một con chó già.
Cái Chuông không ổn lắm, không biết có phải do say sóng hay không mà giờ này nó vẫn đang rúc trong túi hành lý rên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3711001/chuong-912.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.