Đáng tiếc người khác là người khác, bà cụ Tô là bà cụ Tô.
“Tự cháu ra hay để tôi cho người đưa cháu ra?” Bà cụ Tô nhíu mày nói.
Viện Viện khóc lóc: “Bà Tô, có phải Viện Viện nói sai nên ngài mới tức giận như vậy không? Thật xin lỗi, đều là Viện Viện không tốt, ngài đừng đánh mẹ cháu..."
Con nhóc vừa nói vừa òa khóc: “Đừng đánh mẹ cháu, đừng đánh mẹ cháu...”
Khóc lóc vô cùng đáng thương.
Ánh mắt hoảng sợ như thường xuyên gặp chuyện này, khiến người khác vô thức liên tưởng đến chuyện không biết Mộc Mỹ Hoa ở nhà có phải thường xuyên
bị đánh hay không.
Mấy người hầu của nhà họ Tô đều không đành lòng nhìn, đứa nhỏ này ngang tuổi với cô Túc Bảo nhà họ.
Vừa thấy cô nhóc khóc là các cô đã nghĩ đến Túc Bảo ngày trước, lúc trước cô bé cũng sợ hãi bất lực như vậy.
“Haiz... Nghiệp chướng. Đứa nhỏ làm gì sai chứ...” Nhưng các cô cũng chỉ nói nhỏ, không ai dám đứng ra khuyên ngăn bà cụ Tô. Dù sao Mộc Mỹ Hoa cũng đáng đời, mang đứa nhỏ đến tìm cái chết.
Mộc Mỹ Hoa bị ném ra ngoài, cô ta giấy dụa đứng lên rồi lại ngã sấp trước cửa ra vào, nhìn vô cùng chật vật.
Viện gào khóc, Mộc Mỹ Hoa cũng ôm Viện Viện khóc to, giống như bị kẻ ác bắt nạt vậy.
Nhưng hai người có khóc lóc đáng thương đến mức nào thì vẫn bị ném ra như cũ.
Bà cụ Tô không yên tâm hỏi: “Túc Bảo đâu... Chuyện của con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710989/chuong-900.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.