🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mộc Mỹ Hoa đè cơn tức của mình xuống nói: “Chiếc vòng này đúng là không đáng bao nhiêu tiền, do tôi đến vội mà cửa tiệm này chỉ có mỗi chiếc này nhìn khá đẹp mắt, là tôi không chu đáo...”

Bà cụ Tô còn nói tiếp: “Còn nữa, đừng có mở miệng là gọi Tiểu Phàm, mặc dù có chút quan hệ với nhau nhưng không phải muốn leo lên là leo được đâu!”

Mộc Mỹ Hoa cắn môi, mắt đỏ bừng lên: “Là em ấy nói với ngài như vậy sao?”

“Tiểu Phàm thật sự hiểu lầm rồi...” Mộc Mỹ Hoa läc đầu: “Lần nào tôi muốn giải thích là lại không biết giải thích như nào cho phải, nhưng em ấy thật sự hiểu

lầm rồi, còn nhớ khi nhỏ là tôi và em ấy cùng nhau đi học...”

“Em ấy vẫn luôn chạy theo sau tôi, mở miệng là gọi chị, bây giờ lại vì chuyện của ông nội mà hiểu lầm tôi, tình cảm chị em không ngờ lại đến bước đường này.”

Mộc Mỹ Hoa nói đến đây thì im lặng sụt sịt.

Ai ngờ một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Vậy sao, là cảm thấy tôi không ở đây nên muốn nói chuyện còn bé thế nào cũng được à?”

Mộc Mỹ Hoa giật nảy mình, cô ta lập tức bình tĩnh lại, vui vẻ nói: “Tiểu Phàm, em cũng ở đây à...”

Bề ngoài cô ta bình tĩnh nhưng trong lòng lại rối lại, cô ta miễn cưỡng cười nói: “Anh rể em vẫn luôn muốn mời em qua ăn bữa cơm nhưng em lại bận.”

Ánh mắt Mộc Quy Phàm lạnh như băng, anh lạnh lùng nói: “Đừng nói dối nữa."

Bà cụ Tô gật đầu: “Tôi còn nhớ rõ khi còn nhỏ Mộc Quy Phàm ở với ba mẹ, bảy tuổi ba mẹ bị sát hại, một mình nó chạy ra hang quỷ, đâu ra thời gian đi học tiểu học với cô?”

Mộc Mỹ Hoa: “...”

Đáng chết, quên mất chuyện này!

Cô ta nghĩ Mộc Quy Phàm không có ở đây nên mới ăn nói ngu xuẩn như vậy!

“Thật xin lỗi, là tôi nhớ nhầm.” Mộc Mỹ Hoa lập tức nói: “Nhưng dù sao chúng †a cũng là chị em, Tiểu Phàm...”

Cô ta còn chưa nói xong đã thấy một người phụ nữ im lặng bước ra.

Vẻ mặt cô ấy đờ đẫn, đôi mắt như người chết, làn da trắng đến mức dọa người.

Mộc Mỹ Hoa ngạc nhiên hỏi: “Vị này là...”

Diêu Linh Nguyệt trực tiếp bước đến trước mặt Mộc Mỹ Hoa, cô ấy đưa tay khiêng cô ta ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Rác rưởi... Ném ra ngoài!”

Viện Viện bị dọa cho ngây người.

Sao lại thành thế này?

Con nhóc tưởng rằng đến đây chào hỏi bà Tô, có được sự yêu thích của bà Tô, đến lúc đó bà Tô sẽ mời con bé và mẹ ở lại ăn cơm, ăn cơm xong sẽ cho xe đưa mẹ con họ về.

Viện Viện luống cuống, mắt con nhóc đỏ lên, nhanh chóng quỳ xuống trước. mặt bà cụ Tô.

Con nhóc nức nở nói: “Bà Tô, đừng như vậy, đừng đối xử với mẹ cháu như

vậy...

Con nhóc khóc vừa đau lòng vừa thương tâm, kinh hãi nâng tay nhưng lại như bối rối không biết làm gì, nhìn rất khiến người khác đau lòng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.