Mộc Mỹ Hoa đè cơn tức của mình xuống nói: “Chiếc vòng này đúng là không đáng bao nhiêu tiền, do tôi đến vội mà cửa tiệm này chỉ có mỗi chiếc này nhìn khá đẹp mắt, là tôi không chu đáo...”
Bà cụ Tô còn nói tiếp: “Còn nữa, đừng có mở miệng là gọi Tiểu Phàm, mặc dù có chút quan hệ với nhau nhưng không phải muốn leo lên là leo được đâu!”
Mộc Mỹ Hoa cắn môi, mắt đỏ bừng lên: “Là em ấy nói với ngài như vậy sao?”
“Tiểu Phàm thật sự hiểu lầm rồi...” Mộc Mỹ Hoa läc đầu: “Lần nào tôi muốn giải thích là lại không biết giải thích như nào cho phải, nhưng em ấy thật sự hiểu
lầm rồi, còn nhớ khi nhỏ là tôi và em ấy cùng nhau đi học...”
“Em ấy vẫn luôn chạy theo sau tôi, mở miệng là gọi chị, bây giờ lại vì chuyện của ông nội mà hiểu lầm tôi, tình cảm chị em không ngờ lại đến bước đường này.”
Mộc Mỹ Hoa nói đến đây thì im lặng sụt sịt.
Ai ngờ một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Vậy sao, là cảm thấy tôi không ở đây nên muốn nói chuyện còn bé thế nào cũng được à?”
Mộc Mỹ Hoa giật nảy mình, cô ta lập tức bình tĩnh lại, vui vẻ nói: “Tiểu Phàm, em cũng ở đây à...”
Bề ngoài cô ta bình tĩnh nhưng trong lòng lại rối lại, cô ta miễn cưỡng cười nói: “Anh rể em vẫn luôn muốn mời em qua ăn bữa cơm nhưng em lại bận.”
Ánh mắt Mộc Quy Phàm lạnh như băng, anh lạnh lùng nói: “Đừng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710988/chuong-899.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.