Nhìn Túc Bảo nâng điện diêm vương lên, bắt đầu đập lia lịa.
'Tâm thần bóng đen như muốn nứt toác, chạy thật nhanh, nhưng mà điện diêm vương giống như lắp vệ tinh hướng dẫn, đi đâu theo đó, không đập nó một búa thì sẽ không chịu dừng lại.
Coong một tiếng...
Giống như hòa thượng gõ chuông.
Quỷ đào hoa sợ hãi cảm thán: “Uầy, vang thật! Một cái đầu mà cũng có thể phát ra âm thanh như tiếng chuông, có thể thấy được bên trong trống rỗng tới cỡ nào.
Quỷ nhu nhược gật đầu: “Đúng là rỗng tuếch.”
Nữ quỷ áo cưới: “Trận chiến lớn như vậy, ta cứ tưởng là Nhiếp chính vương khởi binh tạo phản, không ngờ lại là kẻ bại gia quần áo lụa là không chịu nghe lời ông ba dạy dỗ.”
Quỷ xui xẻo: “Được rồi... chừa lại chút măng cho gấu trúc trên núi* đi!
(*) ý là để lại chút thể diện cho người khác
Quỷ hồ đồ: “Mau ăn! Âm mạch hiếm có khó tìm, qua thôn này là không có nhà trọ* này nữa đâu.”
(*) ý là bỏ lỡ rồi là không thể tìm lại thứ tốt như vậy được nữa
Bóng đen phun ra một ngụm máu tươi, cũng không biết là bị điện diêm vương đập hay là bị đám quỷ đào hoa chọc tức nữa.
Nó hung ác nham hiểm liếc mắt nhìn Túc Bảo và Kỷ Trường một cái, chợt hóa thành một luồng khói... tản đi không còn thấy đâu nữa.
Túc Bảo đang định đuổi theo.
Kỷ Trường lập tức ngăn Túc Bảo lại, nói: “Túc Bảo, giặc rơi vào đường cùng chớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710961/chuong-872.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.