Đầu tiên là ăn thịt, sau đó là ăn cơm, cuối cùng ăn không vô nữa hả? Thêm một ngụm canh nhét kín kẽ hở.
Quả thật lấp vô cùng kín kế, không hề lãng phí chút không gian nào.
“Được rồi, ta quả thật không còn kẽ hở nào nữa đâu.” Quỷ hồ đồ là người từ bỏ đầu tiên, lăn trên mặt đất.
Nó cảm thấy lực lượng của mình đã tăng lên rất nhiều, hiện tại mà thả nó thả ra ngoài, nó có thể xé nát bóng đen ban nãy.
Đương nhiên, đây chỉ là ảo giác của nó mà thôi. Nữ quỷ áo cưới vẫn chưa thỏa mãn, nhìn âm mạch than thở: “Ài, thật là đáng tiếc, khó khăn lắm ta mới gặp được một âm mạch có thể giúp quỷ thăng cấp như
vậy, nhưng dạ dày của người ta cũng chỉ có hạn!”
Quỷ xui xẻo xì một tiếng, cố gắng bay lên: “Cho nên có đôi khi ăn giỏi cũng là một loại bản lĩnh!”
Túc Bảo hoang mang nhìn bọn họ. “Tại sao phải ăn no như vậy? Để lần sau ăn từ từ là được mà.”
Quỷ đào hoa thở dài: “Lần sau cũng không biết có còn cơ hội này nữa không..."
Lại thấy Túc Bảo túm lấy âm mạch, a lê hấp một phát.
Âm mạch chiếm trọn cả ngọn núi hoang đã bị bé ném vào hồ lô linh hồn như vậy đó.
Túc Bảo nói: “Chẹp, không phải như vậy là được rồi sao? Muốn ăn lúc nào thì ăn.”
Đám quỷ:"...."
Đám quỷ há to miệng, không phản bác được.
Có thể thu âm mạch vào hồ lô linh hồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710962/chuong-873.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.