Kỷ Trường vừa toan lên tiếng thì đột nhiên im lặng.
Cũng tốt... Nếu Diêu Linh Nguyệt không quay lại thì coi như đã tiễn cô đi, hơn nữa hắn biết rõ ngọn núi hoang vu này ẩn chứa nhiều thứ quỷ dị nên tuyệt đối
không thể để Túc Bảo gặp nguy hiểm lần nữa.
Kỷ Trường nhìn Túc Bảo, lòng thầm nghĩ, đừng trách sư phụ tàn nhẫn... Khi lựa chọn giữa hai người, hắn tuyệt đối sẽ không chọn Diêu Linh Nguyệt.
"Trở về!" Kỷ Trường nói. Túc Bảo sửng sốt: "Vậy mợ cả thì sao..." Kỷ Trường nhấn mạnh: "Trở về!"
Túc Bảo hiểu ra điều gì đó, mắt bé không khỏi ngấn lệ, bé vừa mới bĩu môi, nước mắt lập tức rơi xuống: "Sư phụ gạt con."
Bé nức nở nói: "Sư phụ đã hứa với Túc Bảo, tối nay mới đưa mợ cả đi." “Sư phụ nói lời không giữ lời!”
Túc Bảo hoàn toàn không kịp chuẩn bị gì, bé không hề biết rằng lần vẫy tay chào tạm biệt mợ cả ban nãy cũng là lần cuối cùng bé nhìn thấy mợ cả.
"Sư phụ nói dối..." Túc Bảo bật khóc.
Trái tim Tô Nhất Trần thắt lại và anh nhìn Mộc Quy Phàm. Diêu Linh Nguyệt sẽ không quay lại nữa?...
Tô Nhất Trần nghĩ đến nắm tuyết cô vừa đặt vào tay anh, không hiểu sao tim anh lại nhói lên.
"Trở về." Anh hít sâu một hơi, nói: "Túc Bảo."
Điều gì phải đến sẽ luôn đến...
Tô Tử Du ôm đầu, lo lắng nói: "Cái gì... ý ba là gì? Mẹ con đâu?”
Cậu chợt đứng dậy: "Chỉ chúng ta về à? Mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710938/chuong-849.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.