Bùm~
Trận tuyết lở trong nháy mắt đã chôn vùi đám người, ngay cả chiếc xe cũng bị vùi lấp, để lại mảng trắng xóa mênh mông.
Tuyết bao lấy người và xe rồi lăn xuống dốc như đất đá, lao về phía bên kia ngọn núi hoang vu.
Bên kia núi là tàn tích của công trường xây dựng dang dở năm xưa, sau khi hai công nhân qua đời, công trường đã bị bỏ hoang, hố đào ra khi trước không được lấp lại.
Phía dưới hố là trụ cầu chỉ được xây dựng một móng, phía dưới trụ cầu là dòng sông đóng băng.
Xe địa hình chui ra khỏi đống tuyết trước tiên, lăn xuống lòng sông, chẳng mấy chốc đã không còn động tĩnh gì, nơi đây hoàn toàn yên tĩnh.
Một lúc sau, Mộc Quy Phàm là người đầu tiên chui nửa người ra khỏi đống tuyết, hai tay anh vẫn mắc kẹt trong đống tuyết, bàn tay dưới đống tuyết đang nắm chặt một vật có lông.
Anh nhớ ra đây chính là chiếc mũ trên đầu Túc Bảo.
Tô Nhất Trần là người thứ hai bước ra khỏi đống tuyết và bế Tô Tử Du lên.
"Mau... Túc Bảo bị chôn ở phía dưới!" Mộc Quy Phàm lo lắng nói.
Nghĩ tới những nữ quỷ bạch đầu ban nãy, lòng mọi người đều thắt lại.
Tô Tử Du không còn quan tâm đến mẹ mình nữa, ra sức dùng hai tay đào. bới đống tuyết.
Mộc Quy Phàm không dám buông tay, chỉ hét lớn: “Đào phía tay tôi đi, tôi đang nắm Túc Bảo..”
Tô Nhất Trần và Tô Tử Du đào rất nhanh, Tô Nhất Trần hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710939/chuong-850.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.