Chương trước
Chương sau
Chỉ thấy một người phụ nữ đứng sau xe, cô ta mặc đồ trắng và có mái tóc trắng, hòa quyện hoàn toàn với nền tuyết trắng xung quanh.

Cô ta như bay trong gió, trông rất vô hồn.

Người phụ nữ đột nhiên quay người lại, cười quái dị, đưa tay nâng phần đuôi xe rồi hất mạnh lên!

Chiếc xe địa hình màu đen của Mộc Quy Phàm cứ vậy mà bay đi.

"Túc Bảo!"

Đồng tử Tô Nhất Trần co rút lại, anh lập tức chạy về phía xe, nhưng ngay sau đó anh cảm thấy dưới chân mình lạnh buốt, khi nhìn xuống, anh thấy một bàn tay. tái nhợt đang nắm lấy mắt cá chân của mình.

Có thứ gì đó đang chuyển động trong tuyết.

Một người phụ nữ đột nhiên bước ra từ trong tuyết, cô ta cười ngoác từ khóe. miệng đến tận mang tai, sau đó há miệng cắn vào bắp chân anh!

Tô Nhất Trần giật mình, vô thức lấy từ trong túi ra một tấm bùa và vỗ lên trán người phụ nữ.

Người phụ nữ đột nhiên hét lên chói tai và nhanh chóng chui trở lại vào tuyết.

Tô Nhất Trần phớt lờ cơn đau nhức ở bắp chân và chạy về phía chiếc xe địa hình.

Chiếc xe địa hình bị hất đi, lăn xuống chân núi, người phụ nữ vừa rồi đang dựa vào kính cửa sổ nhìn vào trong.

Đột nhiên một quả cầu lửa bay ra, người phụ nữ hét lên và biến mất trong giây lát.

Mộc Quy Phàm bò ra từ dưới gầm xe, anh ôm Túc Bảo vào lòng, hỏi: "Có sao không con? Có sao không con”

Mẹ kiếp, nữ quỷ này đến từ khi nào, anh hoàn toàn không phát hiện ra nó! Sắc mặt Kỷ Trường nghiêm trọng: "Nữ quỷ bạch đầu!"

Hơn nữa có nhiều hơn một con quỷ!

Túc Bảo hỏi: "Sư phụ, nữ quỷ bạch đầu là gì?"

Kỷ Trường cau mày, nhanh chóng vế một vòng tròn phong tỏa xe địa hình cùng khu vực cách xe nửa mét.

"Bảo họ đừng ra ngoài!"

Túc Bảo vẽ một vòng tròn trên tuyết, nói "Đừng ra ngoài ạ!" Tô Nhất Trần vội vàng chạy tới hỏi: "Có chuyện gì không?!" Túc Bảo lắc đầu.

Tuyết rơi dày, tuy xe bị tránh khỏi va chạm.

† nhưng mọi người vẫn bình an vô sự, có điều không

Túc Bảo ôm đầu, cảm thấy hơi choáng váng.

Tô Tử Du được Mộc Quy Phàm bế ra ngoài, cậu không ngừng xoa đầu: 'Ai, đầu anh bị đập rồi..."

Túc Bảo không quên đưa tay xoa đầu Tô Tử Du, tức giận nói: "Không sao, không sao, sờ đầu chó vạn sự khỏi lo sầu ~”

Kỷ Trường nhìn dãy núi hoang vu phủ đầy tuyết dày, nói: “Nữ quỷ bạch đầu là một loại quỷ rất lợi hại.”

"Hầu hết mọi người sau khi chết đều trở thành u hồn, tiểu quỷ, oán quỷ, lệ quỷ, ác quỷ. Ngoài ra còn có quỷ tướng, quỷ vương."

"Hai loại quỷ sau cùng kia gần như không thể gặp ở nhân giới, bởi vì quỷ. tướng và quỷ vương chỉ có dưới địa phủ, chúng chính là quỷ binh quỷ tướng dưới sự kiểm soát của Diêm Vương."

Túc Bảo gật đầu, bé biết điều này.

Diêm Vương có thuộc hạ là đầu trâu mặt ngựa, hắc bạch vô thường, phán quan, quỷ binh, quỷ tướng, quỷ vương...

"Thế nữ quỷ bạch đầu ban nấy là quỷ binh quỷ tướng do Diêm Vương phái tới ạ?" Túc Bảo trợn tròn hai mắt.

Tên hôn quân kia muốn tới bắt bé à?

Kỷ Trường không biết Túc Bảo đang nghĩ gì, trịnh trọng gật đầu: “Nữ quỷ bạch đầu hay còn gọi là nữ quỷ tóc trắng là một loại quỷ tướng mạnh hơn quỷ binh”

Thế mà chúng vẫn dám tấn công khi có thẩm phán đang bảo vệ người trong xe, lẽ nào chúng đang tạo phản ư? ?

Kỷ Trường lập tức nghĩ đến âm mạch dưới ngọn núi hoang vu.

Có liên quan gì đến việc này không nhỉ?

Ôi không, Diêu Linh Nguyệt vẫn còn ở trên núi...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.