Tiểu Ngũ đang bay trên không trung, chao liệng từ cây này sang cây khác. Nó có thể bay, còn Cái Chuông dù chạy nhanh đến đâu cũng không có đôi cánh mà chỉ có bốn chân!
Cái Chuông tức giận đến mức bộ râu trên má run lên!
Meo...! Kẻ có học có thể giết nhưng không thể làm nhục nha......! !
Cái Chuông vồ lên như mảnh hổ, nhưng Tiểu Ngũ đã tránh được, Cái Chuông đâm thẳng vào bụi rậm.
“Meo... YJJ”
Tiểu Ngũ đùa giỡn với Cái Chuông chán chê rồi bay về tầng hai, không quên đóng cửa sổ, cài chốt lại!
Sau đó, nó lắng lặng thưởng thức cảnh con mèo đuổi theo tới mép cửa sổ và cào cửa kính một cách điên cưồng.
Tiểu Ngũ nhàn nhã ăn uống, dáng vẻ đắc ý vô cùng.
Lần trước nó mất cảnh giác nên suýt chút nữa đã bị con mèo tóm được, rõ là sự sỉ nhục trong cuộc đời nó.
Bây giờ, cuối cùng thì nó đã rửa sạch nỗi nhục kia! Tiểu Ngũ ??ˆ??
Cái Chuông {~}
Lúc này, Túc Bảo đang theo bà cụ Tô đến bệnh viện, bé vừa xuống xe đã trông thấy xe cấp cứu đang lao về phía mình.
Một bóng người nhỏ bé bị đẩy xuống, ngay sau đó là tiếng phụ nữ kêu khóc: “Tuấn Tuấn, Tuấn Tuấn của mẹ!”
Túc Bảo vô thức ngoảnh đầu nhìn lại. Cậu nhóc kia là Tuấn Tuấn?
Nhìn kỹ hơn, dì đang khóc đằng kia trông rất quen, Túc Bảo mới trông thấy dì ấy ngày hôm qua...
Kỷ Trường nói: “Đó là mẹ của Tuấn Tuấn.”
Túc Bảo sửng sốt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710656/chuong-567.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.