Chương trước
Chương sau
Túc Bảo chống nạnh, khuôn mặt nhỏ vô cùng hung dữ, bé quơ nắm đấm: "Không cho phép làm anh trai ta bị thương!"

Tô Tử Chiến ngẩn người nhìn về phía Túc Bảo, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Em gái nũng nịu quấn người muốn chết vậy mà lại có một mặt đáng yêu thế này...

Thấy lệ quỷ nhỏ bị đánh, một người phụ nữ đột nhiên

bay ra ngoài, hốt hoảng kéo lệ quỷ nhỏ đang bị dính lên tường xuống.

Một người đàn ông trung niên cũng xuất hiện, nó tức giận nhìn Túc Bảo, miệng không ngừng gào thét.

Sau đó hai cụ già xuất hiện, ánh mắt thâm trầm đầy oán hận nhìn chằm chằm mấy người họ.

Túc Bảo ngẩn người.

Oa, một gia đình quỷ.

Tô Tử Du dũng cảm run rẩy bước lên mấy bước hỏi: 

"Em gái, chúng nó là quỷ gì vậy... X hay y vật

'Túc Bảo đã không còn nhớ x và y của cậu là ác quỷ hay là quỷ oán hận, bé nói một cách đơn giản: "Chúng đều là lệ quỷ."

Hai mắt Tô Tử Du lập tức tỏa sáng.

Tô Tử Chiến không còn gì để nói, cậu đã từng thấy người sợ quá mà bỏ chạy, cũng đã gặp người to gan không sợ quỷ, nhưng người sợ quỷ mà lại sáng mắt khi thấy quỷ cũng chỉ có em trai cậu mới có.

Một gia đình quỷ gào thét, Tô Tử Chiến không hiểu chúng đang kêu gào cái gì.

Túc Bảo lại nhíu mày, đương nhiên bé hiểu. Một nhà quỷ này nói chúng chết rất oan ức. Nhất là người đàn ông trung niên, nó nói mình thấy tình trạng tinh thần của em trai mình không ổn nên chủ động đưa em trai đến sống chung với gia đình mình.

Rõ ràng là lòng tốt mà cuối cùng lại có kết cục không tốt.

Nó chết thì thôi đi, đằng này còn liên lụy đến cha mẹ vợ con, hơn nữa con của nó mới có ba tuổi!

Ánh mắt mẹ lệ quỷ nhỏ cũng vô cùng oán hận, nó 

trách móc Túc Bảo đánh lệ quỷ nhỏ dính lên tường.

Mẹ lệ quỷ nhỏ: "Tại sao lại bắt nạt con gái ta!"

'Túc Bảo lý luận: "Là nó muốn mạng chúng ta trước!"

Hai mắt mẹ lệ quỷ nhỏ chảy ra hai hàng máu: "Nó vẫn còn là con nít! Chết như vậy đã đủ đáng thương rồi, không thể nhường con bé chút sao?"

Túc Bảo: "Ai mà không phải trẻ con chứ?”

Mẹ lệ quỷ nhỏ: "..."

Tô Tử Du có thể đoán được lời của gia đình lệ quỷ đang gào thét qua cuộc trò chuyện của chúng với Túc Bảo, ỷ có Túc Bảo bảo vệ nên cậu vô cùng kiêu ngạo mà nói: "Em ta vẫn còn con nít nên không thể bỏ qua được!"

Muốn mạng người còn nói người ta nhường? Không ngờ lệ quỷ lại không có đạo đức như vậy.

Mẹ và cha lệ quỷ nhỏ đau lòng nhìn con mình, sau đó hu hu khóc ôm lệ quỷ nhỏ vào lòng.

Rốt cuộc chúng đã làm sai điều gì chứ? Làm người tốt thì có lợi gì chứ?

Hiếu kính cha mẹ, chăm sóc anh em, yêu thương người nhỏ tuổi hơn.

Lúc qua đường còn không để ý lời xì xào mà đỡ người già qua đường.

Khi còn sống họ rất tốt bụng, lạc quan, nhiệt tình.

Cho dù là chuyện gì có khả năng sẽ giúp, không để bụng chút nào.


Sau khi thành lệ quỷ, bọn chúng tập trung bên người em trai thần kinh của mình.

Anh ta có thể thấy họ, nhưng anh ta lại không sợ họ, họ cũng không có cách mang người em trai tâm thần kia đi.

'Túc Bảo nghe đến đó thì nhíu mày nói: "Cho nên các ngươi có thể làm người khác tổn thương, có thể lấy tính mạng của người khác sao?”

"Vì cái chết của các ngươi rất đáng thương nên cái gì cũng muốn người khác cho mình, bao gồm cả mạng của họ sao?" 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.