Nghe câu hỏi của Túc Bảo, hai hàng nước mắt đổ dài trên gương mặt ông cụ lệ quỷ có mái tóc bạc phơ và bà cụ lệ quỷ tóc búi cao, lúc này trông chúng càng khủng khiếp.
“Đúng vậy.... chết một cách đáng thương cũng không thể gây tổn hại đến tính mạng con người, làm người hay làm quỷ cũng phải tử tế, nhưng Diêm Vương có cho bọn †a đường sống không?”
'Túc Bảo sửng sốt. Bà cụ lệ quỷ nói tiếp: “Người đời luôn nói Diêm Vương nắm giữ sinh tử trên đời, Diêm Vương là người
công bằng nhất trong việc phân định đúng sai.”
“Người đời còn nói, Diêm Vương bắt ngươi chết vào canh ba, ai dám giữ ngươi tới canh năm?”
“Vậy bọn ta đã làm gì mà Diêm Vương nhất định muốn đòi mạng cả nhà ta?”
“Nếu đã bất công như vậy thì cùng chết hết cho rồi!"
'Túc Bảo im lặng hồi lâu.
Những lời lệ quỷ nói nện mạnh vào tim bé, nhất là hai từ Diêm Vương' mà họ luôn miệng nhắc tới càng khiến bé hoang mang.
Kỷ Trường ngàn vạn lần không ngờ tới, vốn nghĩ chỉ là một gia đình lệ quỷ bình thường, hóa ra lại che giấu một khảo nghiệm quan trọng với Túc Bảo.
Không sai.
Gia đình lệ quỷ này quả thực rất đáng thương.
Sinh thời, chúng là một gia đình hiền lành tốt bụng, thích giúp đỡ người khác.
Ông bà cụ kia yêu mến con cháu, mấy người con của ông bà cụ thì kính trọng người già, cố gắng chăm chỉ làm việc, cháu gái của ông bà cụ thì ngoan ngoãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710621/chuong-532.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.