Đèn ở nơi y tá ngồi hơi tối, cộng thêm với tường và sàn nhà bị cháy đen càng giống như đang ở trong buổi tối.
Tô Hạnh Hân đột nhiên phản ứng lại được không thích hợp, cô nhóc lập tức cảm thấy bất an.
"Túc Bảo, về đi! Nơi này không đẹp chút nào!" Hân Hân nói.
Tô Tử Du: "Hay là... các anh chờ em ở bên ngoài?"
'Túc Bảo nhìn chằm chăm cây cột gật đầu: "Vâng vâng, mọi người ra ngoài trước đi."
Dứt lời mấy anh chị đều yên lặng.
Ra ngoài... Họ cũng đâu dám tự đi ra!
Mặc dù em gái rất lợi hại, không cần họ bảo vệ nhưng lỡ như nơi này không chỉ có quỷ mà còn đột nhiên xuất hiện người tâm thần thì sao?
Vẫn nên đi theo em gái thì hơn.
Tô Tử Du ho một tiếng: "Được rồi, anh cũng phải bắt quỷ, anh trang bị rất nhiều đồ lợi hại đó, anh có...'
Nói đến đây cậu đột nhiên ngây người.
Đồ của cậu mới ném đi ban nãy cậu không đi
Toang rồi!
Tô Tử Du lập tức cảm thấy trên người mình như không có gì, cứ như vậy trần trường vào sào huyệt của quỷ, cậu sợ đến choáng váng.
Tô Tử Chiến quả quyết đưa ra kết luận: "Chờ Túc Bảo."
Ra ngoài thì cũng không thể tự đi ra được, đứng đây một lúc thì hơn.
Bà nói cậu trông chừng em trai em gái, cậu là một anh trai tốt biết chịu trách nhiệm, không thể làm ra chuyện bỏ em gái ở lại rồi đi trước được.
Mặc dù cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710619/chuong-530.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.