Trên bàn ăn, Túc Bảo đang thưởng thức tô bún vịt.
Bên cạnh cô bé là chiếc bát mà trước đây thường chuẩn bị cho Tô Cẩm Ngọc.
Bây giờ Tô Cẩm Ngọc không còn ở đây nữa nhưng Túc Bảo vẫn chia một nửa phần mỳ cho mẹ mình.
'Thấy Mộc Quy Phàm bước vào, Túc Bảo bèn bưng bát mỳ này tới trước mặt anh.
“Ba, ăn mỳ đi ạI”
Mộc Quy Phàm không kiêng ky gì, bưng bát lên, vừa toan ăn thì chợt thấy mặt Túc Bảo dính chút hành lá.
Anh lấy khăn giấy lau mặt cho cô bé.
'Tô Nhạc Phi nhìn chằm chằm —
Chỉ thấy Mộc Quy Phàm chuẩn bị cầm đũa ăn rồi tay anh bỗng khựng lại, anh đứng dậy lấy một cuộn hoa cho Túc Bảo.
Hai mắt Tô Nhạc Phi nhìn theo tay Mộc Quy Phàm.
Mộc Quy Phàm ngồi xuống, nhưng sực nhớ ra điều gì nên lại ra ngoài gọi điện thoại.
Một lúc sau anh quay lại, ngồi xuống giúp Túc Bảo. bóc một quả trứng.
'Tô Nhạc Phi cười giễu, ăn đi xem nào!!
Sợ bị người khác cười vì run tay phải không? Đúng là lắm lý do!
Cuối cùng, Mộc Quy Phàm bưng bát lên, cầm đũa bắt đầu chậm rãi ăn.
Một ngụm mì, một ngụm nước, tay cầm đũa vững vàng, chẳng hề run rẩy!
Tô Nhạc Phi: “...” Không thể, tuyệt đối không thể! Sao Mộc Quy Phàm không bị run tay?
Lần trước bị phạt chống đẩy, bàn tay của mấy anh em nhà họ Tô cứ run lên từng chặp mà!
Tô Nhạc Phi không nói nên lời, qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710597/chuong-508.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.