Chương trước
Chương sau
Trên bàn ăn, Túc Bảo đang thưởng thức tô bún vịt.

Bên cạnh cô bé là chiếc bát mà trước đây thường chuẩn bị cho Tô Cẩm Ngọc.

Bây giờ Tô Cẩm Ngọc không còn ở đây nữa nhưng Túc Bảo vẫn chia một nửa phần mỳ cho mẹ mình.

'Thấy Mộc Quy Phàm bước vào, Túc Bảo bèn bưng bát mỳ này tới trước mặt anh.

“Ba, ăn mỳ đi ạI”

Mộc Quy Phàm không kiêng ky gì, bưng bát lên, vừa toan ăn thì chợt thấy mặt Túc Bảo dính chút hành lá.

Anh lấy khăn giấy lau mặt cho cô bé.

'Tô Nhạc Phi nhìn chằm chằm —

Chỉ thấy Mộc Quy Phàm chuẩn bị cầm đũa ăn rồi tay anh bỗng khựng lại, anh đứng dậy lấy một cuộn hoa cho Túc Bảo.

Hai mắt Tô Nhạc Phi nhìn theo tay Mộc Quy Phàm.

Mộc Quy Phàm ngồi xuống, nhưng sực nhớ ra điều gì nên lại ra ngoài gọi điện thoại.

Một lúc sau anh quay lại, ngồi xuống giúp Túc Bảo. bóc một quả trứng.

'Tô Nhạc Phi cười giễu, ăn đi xem nào!! 

Sợ bị người khác cười vì run tay phải không? Đúng là lắm lý do!

Cuối cùng, Mộc Quy Phàm bưng bát lên, cầm đũa bắt đầu chậm rãi ăn.

Một ngụm mì, một ngụm nước, tay cầm đũa vững vàng, chẳng hề run rẩy!

Tô Nhạc Phi: “...” Không thể, tuyệt đối không thể! Sao Mộc Quy Phàm không bị run tay?

Lần trước bị phạt chống đẩy, bàn tay của mấy anh em nhà họ Tô cứ run lên từng chặp mà!

Tô Nhạc Phi không nói nên lời, qua lần phạt chống đẩy này, anh ấy đã thấy được cách biệt thể lực giữa mình và Mộc Quy Phàm. Tô Nhạc Phi còn nhớ tới cảm giác nhục nhã khi bị Mộc Quy Phàm đánh gục trong buổi diễn tập phòng chống nguy hiểm bất ngờ lần trước ở trường mầm non của Túc Bảo.

“Không ăn nữa!” Cậu năm tức giận ném bát xuống, sa sầm mặt đứng dậy chuẩn bị rời đi.

'Tức muốn chết, còn ăn gì nữa chứ?

Từ giờ trở đi, anh ấy thà ăn mì gói ở ngoài còn hơn ngồi chung bàn với Mộc Quy Phàm. 

Bà cụ Tô ngước nhìn, lạnh lùng nói: “Ngồi xuống!”

Tô Nhạc Phi lập tức làm liền một mạch theo phản xạ, quay người lại, kéo ghế ra, ngồi xuống, cầm đũa lên...

Bà cụ Tô cười lạnh: “Sao thế, đồ ăn mẹ làm không hợp khẩu vị của con hả?”

Thằng nhóc này, ban nãy vừa dọn đồ ăn lên đã dùng đũa khẩy món này món kia rồi!

Cuối cùng chẳng thèm ăn miếng nào, còn nhăn nhó mặt mày quăng luôn bát đũa!

Tật xấu gì không biết? Bà chỉ nghe người ta nói tuổi thiếu niên hay nổi loạn, chưa từng thấy ai gần ba mươi tuổi còn phản nghịch đâu!

Tô Nhạc Phi vội cười nói: “Không ạ không ạ, vô cùng hợp khẩu vị của con!”

Bà cụ Tô: “Vậy sao con lại ném bát đi?”

Tô Nhạc Phi: “Con...”

Anh ấy đâu thể nói mình cảm thấy không vui vì bị Mộc Quy Phàm tra tấn tinh thần... Cậu năm nhất thời không tìm được lời biện minh.

Túc Bảo hơi nghiêng đầu, ngẫm nghĩ rồi nói: “Chắc chắn cậu năm bị sốc gì đó rồi.”

Tô Nhạc Phi vô thức gật đầu: “Đúng đúng...”  

Không đúng, bị sốc gì chứ? Anh ấy lập tức nghẹn họng.

Bà cụ Tô không nói nên lời: “Con đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn trẻ con như vậy hả?”

Bà nói tiếp: “So cái gì với Mộc Quy Phàm không so, lại đi so chống đẩy, đọ sức như vậy chẳng thà đọ xem một giờ vung búa tạ được bao nhiêu lần!”

Hân Hân nói: “Có đọ vung búa tạ thì dượng con cũng sẽ thắng chắc thôi!” 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.