Tô Tử Du nói :Chú năm, chú không thắng nổi đâu!”
Tô Nhạc Phi: “...”
Đáy mắt Mộc Quy Phàm thoáng hiện ý cười, anh nói: “Ăn cơm nào!"
Mấy đứa nhóc lập tức vui vẻ bưng bát cơm lên, cắm cúi ăn.
Tô Tử Tích bỗng ngẩng đầu lên: “Gì cơ, dượng chống đẩy hơn hai ngàn cái mà chỉ cần bốn mươi phút ạ?”
Mọi người: “...
Bà cụ Tô hơi lo lắng.
Lần trước bà nghe Túc Bảo kể chuyện Tô Tử Tích bị ngã từ ban công tầng hai xuống lầu khi cậu bé mới hai - ba tuổi.
Cung phản xạ siêu chậm của cậu thực sự khiến người ta nghỉ ngờ liệu não cậu có bị tổn thương không...
Liệu có di chứng gì sau cú ngã không?
Bà cụ Tô quyết định tìm cơ hội đưa Tô Tử Tích đi kiểm tra não.
Ăn xong, Túc Bảo trở về phòng ngủ đến trưa.
Bà cụ Tô không nói năng gì, chỉ làm thêm món bánh bao tôm vào bữa trưa.
Không biết Túc Bảo tỉnh dậy khi nào, mãi đến khi trên lầu truyền xuống tiếng cạch cạch, bà cụ Tô mới nhận ra có điều gì đó không ổn.
Trên lầu.
'Túc Bảo đang kiễng chân, nhoài người lên cửa, trong †ay cầm một cái tuốc nơ vít.
“Tìm trụ khóa...đưa tuốc nơ vít vào đây...”
Bấm, bấm, bấm ~
Khóa cửa đã được cạy thành công.
Túc Bảo: “Oa... tuốc nơ vít thật lợi hại!”
Tiểu Ngũ vừa nghe tiếng tuốc nơ vít, đột nhiên duỗi cổ ra co rút nhịp nhàng, miệng hát: “Tuốc nơ vít, tuốc nơ vít, nửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710598/chuong-509.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.