Chương trước
Chương sau
“Bà ngoại con không cho con ăn bánh bao nhưng có khi còn làm cho con một tô mì vịt đấy, mau đánh răng đi”

Túc Bảo lại có động lực, đánh răng cũng vui như muốn bay lên.

Tiểu Ngũ vỗ cánh, mổ lông, “tắm rửa" một lúc rồi bay ra ngoài chỗ Mộc Quy Phàm đang chống đẩy, nó tò mò ló đầu ra ngoài rào chắn.

Mộc Quy Phàm: “999...”

Tiểu Ngũ lập tức tinh thần tỉnh táo, cái này nó biết đếm đói

“999, 100! 101, 102, 103...” 

Mộc Quy Phàm:

Anh không để ý đến con vẹt ồn ào kia, thấp giọng đếm: “1004, 10085...”

Tiểu Ngũ: “106. 107...”

Mộc Quy Phàm: “108...”

Hừt

1008...

Lúc đầu đang thực hiện nhanh chóng, lần này thì hay rồi, có con vẹt này ở đây quấy rồi làm anh phân tâm, đếm cũng không đúng.

Túc Bảo xuống dưới ăn sáng rồi anh mới làm được 1200 cái.

Tô Nhạc Phi ngáp ngủ đi xuống, sau khi thấy Mộc Quy Phàm đang chống đẩy thì lập tức tỉnh táo.

“Anh ta làm bao lâu rồi?” Tô Nhạc Phi thuận miệng hỏi một người giúp việc.

Người giúp việc: "À... Hình như bắt đầu chống đẩy từ lúc sáu rưỡi thì phải?”

Tô Nhạc Phi nhìn đồng hồ, bảy giờ, còn chưa được nửa tiếng đã chống được 1000 cái?

Giả, chắc chắn là giả! 

Lần trước bọn họ chống đẩy, một nghìn cái phải chống trong hai tiếng mới được.

“Có người giám sát không vậy? Thằng nhãi này chắc chắn đang ăn gian.” Tô Nhạc Phi nói rồi ngồi xổm xuống bên cạnh Mộc Quy Phàm.

Mộc Quy Phàm nhíu mày nói: “Bản thân rác rưởi nên nghĩ răng người khác cũng thế sao?”

Tô Nhạc Phi:

Anh lập tức bị kích thích, nhớ đến ánh mắt kiêu ngạo. của Mộc Quy Phàm nhìn mình chống đẩy lần trước.

Anh nói: “Có bản lĩnh thì anh làm lại đi, tôi đếm! Nửa tiếng sau không được một nghìn cái, tôi... tôi sẽ nói cho. mẹ tôi biết!”

Mộc Quy Phàm: “..."

Anh cười nhạo: “Bao nhiêu tuổi rồi còn chạy về nhà mách mẹ vậy.”

Tô Nhạc Phi:

Tức thật, cãi nhau lại còn không cãi nổi, đánh càng không đánh lại được.

“Bây giờ anh làm đi! Nói mồm không thì làm được gì” Tô Nhạc Phi cười lạnh.

Mộc Quy Phàm: “Đếm đi.”  

Dứt lời anh bắt đầu liên tục chống đẩy.

Mộc Quy Phàm rèn luyện liên tục trong thời gian dài và chịu sự huấn luyện cường độ cao trong quân đội, đối với anh mà nói, chống đẩy không là gì.

Vừa rồi cãi nhau long trời lở đất với Tô Nhạc Phi cũng đủ để anh nghỉ ngơi.

Bắt đầu lại lần nữa, tốc độ không kém tốc độ giây là bao.

Tô Nhạc Phi mở to mắt, vẻ mặt không thể tin được. Đúng là...

Mười sáu phút trôi qua, Mộc Quy Phàm đã làm xong một ngàn cái còn lại.


Anh khinh miệt nhìn Tô Nhạc Phi, vỗ bả vai anh ấy một cái.

Không nói gì nhưng như đã nói hết.

Để lại Tô Nhạc Phi ngồi yên tại chỗ liêu xiêu trong gió. Anh không tin, chắc chắn Mộc Quy Phàm đang cậy. mạnh!

Ngược lại anh muốn xem xem lát nữa Mộc Quy Phàm ăn cơm có run tay không...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.