“Bà ngoại con không cho con ăn bánh bao nhưng có khi còn làm cho con một tô mì vịt đấy, mau đánh răng đi”
Túc Bảo lại có động lực, đánh răng cũng vui như muốn bay lên.
Tiểu Ngũ vỗ cánh, mổ lông, “tắm rửa" một lúc rồi bay ra ngoài chỗ Mộc Quy Phàm đang chống đẩy, nó tò mò ló đầu ra ngoài rào chắn.
Mộc Quy Phàm: “999...”
Tiểu Ngũ lập tức tinh thần tỉnh táo, cái này nó biết đếm đói
“999, 100! 101, 102, 103...”
Mộc Quy Phàm:
Anh không để ý đến con vẹt ồn ào kia, thấp giọng đếm: “1004, 10085...”
Tiểu Ngũ: “106. 107...”
Mộc Quy Phàm: “108...”
Hừt
1008...
Lúc đầu đang thực hiện nhanh chóng, lần này thì hay rồi, có con vẹt này ở đây quấy rồi làm anh phân tâm, đếm cũng không đúng.
Túc Bảo xuống dưới ăn sáng rồi anh mới làm được 1200 cái.
Tô Nhạc Phi ngáp ngủ đi xuống, sau khi thấy Mộc Quy Phàm đang chống đẩy thì lập tức tỉnh táo.
“Anh ta làm bao lâu rồi?” Tô Nhạc Phi thuận miệng hỏi một người giúp việc.
Người giúp việc: "À... Hình như bắt đầu chống đẩy từ lúc sáu rưỡi thì phải?”
Tô Nhạc Phi nhìn đồng hồ, bảy giờ, còn chưa được nửa tiếng đã chống được 1000 cái?
Giả, chắc chắn là giả!
Lần trước bọn họ chống đẩy, một nghìn cái phải chống trong hai tiếng mới được.
“Có người giám sát không vậy? Thằng nhãi này chắc chắn đang ăn gian.” Tô Nhạc Phi nói rồi ngồi xổm xuống bên cạnh Mộc Quy Phàm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710596/chuong-507.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.