Chương trước
Chương sau
Vốn dĩ anh không định làm phiền người một nhà họ 'Tô đoàn tụ, sự tồn tại của anh khá dư thừa trong tình huống này. 

Ai ngờ Túc Bảo cứ nẵng nặc kéo anh ra khỏi phòng.

'Túc Bảo nốc gần nửa bình nước mới dừng lại, khó hiểu hỏi: “Vì sao cay cắn người nhưng càng ăn lại càng nghiện nhỉ?”

Mọi người phì cười, sau này lại thêm một nhóc tham ăn rồi.

Mộc Quy Phàm nhúng cánh gà sốt tiêu qua nước. mấy lần mới đưa cho bé: “Bởi vì cay là một loại xúc giác chứ không phải vị giác, rất dễ gây nghiện, trẻ con không nên ăn nhiềt

Túc Bảo gặm cánh gà, lại hỏi: “Vì sao ạ, vì sao trẻ con không được ăn nhiều?”

Bà cụ Tô buồn cười nói: “Con chưa từng ăn cay, bỗng chốc ăn nhiều quá sẽ đau bụng đấy.”

Tô Nhạc Phi hì hục gặm cánh gà, bổ sung: “Không chỉ đau bụng, ngày mai lúc con giải quyết nỗi buồn, mông nhỏ cũng đau luôn ái!”

'Túc Bảo sợ ngây người.

Thật đáng sợt

Cây ớt cắn miệng đã đành, còn căn bụng, cắn mông nữa á?

'Thậm chí khi người ta giải quyết nỗi buồn cũng không tha? 

Bé con vội vàng thả cánh gà xuống: “Không ăn, Túc Bảo không ăn nữa đâu!”

Dừng một lát, bé lại bổ sung: “Sáng mai bé ăn sau!” Mẹ thích món này, bé phải ăn giúp mẹt!

Mọi người cười phá lên, mãi đến gần mười hai giờ đêm mới không cam lòng tản đi.

Thời khắc tạm biệt cuối cùng, Tô Cẩm Ngọc lại không thấy tiếc nuối mấy, qua mười hai giờ là quỷ tiết, bầy quỷ tràn lên nhưng cô phải đi xuống.

Tô Cẩm Ngọc ở trong phòng bà cụ Tô, tâm sự với mẹ mình rất lâu đến khi bà cụ không chống đỡ nổi thiếp đi, cô mới lặng yên đứng dậy.

“Mẹ ơi nhớ chú ý sức khỏe nhé!" Tô Cẩm Ngọc nhẹ nhàng nói: “Ngọc Nhi mãi mãi yêu mẹ.”

Cô lại nhìn sang ông cụ Tô: “Ba cũng giữ gìn sức khỏe, phải dỗ dành mẹ vui nhiều một chút, Ngọc Nhi mãi mãi yêu ba.”

“Ngọc Nhi đi đầu thai đây... Ba, mẹ, tạm biệt.”

'Tô Cẩm Ngọc nhìn hai ông bà lần cuối, dứt khoát xoay người rời đi.

Sau khi cô đi, khóe mắt bà cụ Tô ứa nước mắt, không thể kìm được tiếng nức nở. 

Ông cụ Tô giơ tay giúp bà lâu đi, lẩm bẩm: “Trên đời này làm gì có bữa tiệc nào không tàn, ngay cả vầng trăng cũng có lúc tròn lúc khuyết cơ mà.”

Vốn không có cơ hội gặp lại, giờ có thể chào tạm biệt nhau, như vậy đã quá tốt rồi.

Có biết bao nhiêu người không kịp nói lời tạm biệt, cứ thế vương vấn tiếc nuối cả đời.

Con cái đều đã lớn khôn, muốn đi xa... Cứ xem như Ngọc Nhi rời nhà, đến một nơi rất xa, rất xa thôi...

'Tô Cẩm Ngọc ra cửa, thấy tám anh trai đều im lặng ngồi dưới lầu.

Dừng một lát, cô lại bổ sung: “Nghe lời ba con nữa.”

Mộc Quy Phàm đang đứng tựa lưng vào cửa phòng trên tầng hai, nghe vậy thì khẽ mím môi. 

 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.