Chương trước
Chương sau
Cuối cùng trong giây phút trước khi rời đi, Tô Cẩm Ngọc cũng nhắc đến Mộc Quy Phàm vẫn luôn bị coi như không khí.

Anh khoanh tay, bất đắc dĩ bật cười, dõi mắt nhìn theo Tô Cẩn Ngọc rời đi.

Cả nhà họ Tô chìm trong im lặng, căn biệt thự rộng lớn như đã mất đi màu sắc ấm áp, vừa rồi còn rộn ràng tiếng cười, nay chỉ còn lại âm u quạnh quẽ.

Mộc Quy Phàm đã hiểu, năm năm trước lúc Tô Cẩm Ngọc biến mất, nhà họ Tô đã tan vỡ như thế nào...

'Túc Bảo nằm trong lòng Tô Nhất Trần, nhìn chăm chằm bóng lưng Tô Cẩm Ngọc không chớp mắt, mãi đến khi cô biến mất hoàn toàn.

“Tạm biệt mẹ, lên đường bình an nhé...” 'Túc Bảo nói xong thì từ từ khép hai mắt lại.

Trong giấc mơ, bé dẫn mẹ đi hết đường Hoàng. Tuyền, lên cầu Nại Hà.

Mạnh Bà đưa cho Tô Cẩm Ngọc một bát canh, cô uống hết còn ngang ngược đòi thêm bát nữa, sau đó lại đề cử công thức cải tiến canh Mạnh Bà, nâng cao năng lực chuyên môn...

Sắc mặt Mạnh Bà đen thui, sư phụ bé thì che mặt dám ngước lên. 

'Túc Bảo trong mơ không nhịn được bật cười khúc khích, cuối cùng bé và mẹ ôm nhau cười phá lên.

Tô Nhất Trần đang bế Túc Bảo: “...2”

Sáng sớm hôm sau, lúc Túc Bảo tỉnh lại, nhà họ Tô đã chuẩn bị sẵn đồ cúng.

Mặt trời vừa lên, cuộc sống muôn màu muôn vẻ lại tiếp diễn.

Trong nụ cười của bà cụ Tô xen lẫn một chút thất vọng, ông cụ Tô xụ mặt đứng đằng sau, chốc chốc lại ngơ ngác. Tám anh em nhà họ Tô thì bận bịu như con thoi để tránh nhớ lại cảnh tượng hôm qua.

Tô Nhất Trần im lặng, Ngọc Nhi chỉ xuất hiện hôm qua đã khiến hai ông bà mất mát như vậy, nếu sống chung lâu ngày, nói không chừng sẽ càng thêm...

Túc Bảo đội nón nhỏ màu vàng, luôn đeo balo thú cưng trên vai, đi tới đâu cũng muốn dẫn hai đồng bọn của mình là Tiểu Ngũ và ông nội rùa đen theo.

Hân Hân là cô nhóc không tim không phổi, hôm nay. không cần làm bài tập, còn được ra ngoài chơi, dù là đi thăm mô nhưng cô bé vẫn vui lắm.

“Xuất phát là xuất phát thôi!” Hân Hân hào hứng hỏi: “Có cần mang cho ông bà cố mấy lon sprite không ạ?”

Bà cụ Tô lấy lại tinh thần, vừa bực mình vừa buồn cười: “Con mang cho ông bà cố hay mang cho mình uống?”

Hân Hân đáp như đúng rồi: “Đương nhiên là mang cho ông bà cố rồi ạ! Con không uống sprite.”

Vẻ mặt Túc Bảo như đã “nhìn thấu hồng trần”, bé hỏi vặn lại: “Chị Hân Hân, chị thấy lời này có đáng tin không?”

Hân Hân rất thành thật lắc đầu.

Mọi người không nhịn được phì cười, nhìn đám trẻ hồn nhiên vô tư mà nỗi buồn trong lòng như tan biến đi rất nhiều.

Ông bà cụ Tô, Tô Vân Triều và hai ba con Tô Tử Lâm ngồi một xe, Túc Bảo và mấy cậu khác ngồi chiếc còn lại.

Xe khá dài, chỉ hai chiếc đã đủ cho cả gia đình ngồi.

Trên xe, Tô Ý Thâm hỏi: “Túc Bảo, địa phủ dưới cõi âm là như thế nào? Người chết sẽ đi đầu thai à?”

Anh vẫn không kiềm được muốn biết sau khi Ngọc Nhi chết đã trải qua những gì, giờ đã đi đầu thai hay chưa, đi rồi thì tới nơi nào...

Túc Bảo đang chơi bắt tay với ông nội rùa đen, nghe vậy thì nghiêng đầu đáp: “Kể ra thì dài lắm nên con không kể đâu.”

Mọi người đang vểnh tai hóng hớt 


Nếu biết như vậy thì anh đã đi luôn hồi sáng rồi.

Mộc Quy Phàm yếu ớt lên tiếng: “Túc Bảo, con có thể tóm tắt lại mà.”

'Túc Bảo chớp mắt, ừ nhỉ?

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.