Chương trước
Chương sau
Trong phòng bếp, Tô Ý Thâm lấy ra một lọ tiêu ngâm không biết từ đâu, hỏi: "Mẹ, tiêu ngâm năm xưa còn ăn được không? Hình như để một hai năm rồi thì phải?”

'Tô Tử Lâm tìm giỏ tre trong tủ: "Mẹ, giỏ tre ở đâu ấy nhỉ?"

Tô Lạc nhận nhiệm vụ sơ chế hành gừng tỏi làm gia vị nhưng tìm mãi không thấy tỏi băm sẵn đâu: “Mẹ, không có tỏi băm à?

'Tô Nhạc Phi nóng nảy hỏi: "Mẹ ơi, xương gà này phải rút hết ra hở? Khó rút quá, để vậy gặm luôn được không?”

Ngoài cửa, Tô Dĩnh Nhạc, Tô Cẩn Mạc và Tô Vân Triều vô cùng cạn lời.

Có điều bọn họ không ở nhà quanh năm suốt tháng, muốn tìm đồ cũng chẳng biết tìm ở đâu...

Bà cụ Tô trừng mắt: "Thôi thôi, lăn hết ra ngoài giùm, đứa nào đứa nấy chỉ biết mẹ ơi mẹ ới thôi.”

'Tô Cẩm Ngọc không nhịn cười lớn.

Cô lấy ra một cái giỏ tre từ tủ ngoài cùng bên trái, lại mở tủ treo lấy tỏi băm, nhân tiện nói: “Tiêu ngâm hai năm thì không ăn được, chẳng qua hũ này mẹ mới làm hai tháng trước thôi, hũ ban đầu đã đổ đi rồi!"

Sống lưng bà cụ Tô cứng đờ, động tác thái rau bỗng dừng lại. 

Hai mắt bà cụ đỏ hoe, Túc Bảo đang cầm củ hành †ây ngửa đầu hỏi: “Bà ngoại ơi, bà làm sao thế?”

Bà cụ Tô cười đáp: "Không có gì, mùi hành tây cay quá, xộc vào mắt..."

'Túc Bảo tò mò dùng ngón tay khẩy khẩy củ hành tây.

Hành tây cay á? Hình như không phải mà!

Hành tây còn khiến người ta rơi nước mắt ư?

Kết quả, móng tay của bé đâm thủng vỏ hành tây, vị cay xộc thẳng vào mắt khiến nước mắt Túc Bảo lập tức rớt tạch tạch.

"Hu hu hu... Hành tây này biết cắn người.” Túc Bảo. sụt sịt ném hành tây ra xa.

Mọi người vốn đang khó chịu khi thấy bà cụ Tô buồn, bỗng dưng tiếng khóc hức hức lên án hành tây sặc mùi trẻ con của cục bột nhỏ vang lên, bầu không khí lập tức sáng sủa lại.

Bà cụ Tô nhanh chóng nhặt hành tây lên: "Trẻ con đừng đụng vào hành tây, lát nữa không được dụi mắt biết không?"

'Túc Bảo: "Con dụi mất rồi!”

Vừa nãy cay quá nên bé giơ tay lên dụi mắt, tuyệt vời, giờ thì khóc như mưa.  

Hân Hân cầm khăn giấy chạy vào: "Đây đây, chị lau cho eml”

'Tô Tử Du cầm khăn mặt, cau mày nói: "Khăn giấy khô sao mà lau ra, phải dùng khăn lông ướt!”

'Tô Cẩm Ngọc vừa tức giận vừa buồn cười, cô nắm lấy tay Túc Bảo: "Đi thôi, mẹ dẫn con đi rửa mắt!"

Bởi vì khúc nhạc đêm này, sự xuất hiện bất ngờ của 'Tô Cẩm Ngọc cũng biến thành niềm vui ấm áp.

Sau khi giúp Túc Bảo rửa mắt, mấy đứa trẻ tay trong tay chạy vào bếp gây chuyện... Không, là giúp đỡ.

'Tô Cẩm Ngọc đứng ngoài cửa, khẽ gọi: "Anh ba."

Thật sự quá hạnh phúc... Con gái là tiểu Diêm Vương, cho cô và gia đình một cơ hội đoàn tụ cuối cùng.

Bởi lo lắng Kỷ Trường sẽ phải chịu trách nhiệm, cô đã trực tiếp đi gặp mấy lão đầu dưới địa phủ. Bình thường theo luật thì người đã mất không thể gặp mặt người nhà, nhưng mấy lão đầu kia bị cô dây dưa đến phiền, đều nhắm một mắt mở một mắt làm bộ như: không thấy.

Tô Dĩnh Nhạc mím môi, nhẹ nhàng xoa đầu Tô Cẩm Ngọc, cười nói: "Đã lâu không gặp, em gái."

Đôi mắt Tô Cẩm Ngọc cong cong lấp lánh ý cười: "Đã lâu không gặp, anh bai" 

Sau đó cô lại nhìn sang bên cạnh: "Anh sáu, động cơ bước của anh thành công chưa? Đây là bí mật tối cao đó! Anh bảy, anh nhớ chú ý an toàn... Đặc công thời hòa bình sẽ nguy hiểm hơn nhỉ?”

Tô Vân Triều ừ một tiếng, cười tươi như anh trai hàng xóm: “Ngọc Nhi vẫn còn nhớ anh bảy làm công việc gì à?”

Bữa khuya trước khi đi ngủ gồm có thịt viên kho cay, đùi cừu nướng thì là và cánh gà không xương sốt tiêu.

'Túc Bảo ăn hăng say đến mức toát hết mồ hôi, miệng cứ hít hà không ngừng, vừa ăn vừa uống nước.

Mộc Quy Phàm vẫn luôn như người vô hình từ nấy đến giờ thấy vậy không nhịn được nói: “Ăn cay không được thì đừng ăn nữa con.”

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.