Chương trước
Chương sau
Trang viên nhà họ Tô.

'Tô Tử Tích nằm nhoài trên sofa, chán nản nhìn ra ngoài rồi lại nhìn con rùa trong tay.

'Thật nhàm chán...” Cậu đặt con rùa lộn ngược lên bàn rồi xoay nó quay mòng mòng.

Tiểu Ngũ đứng trên lan can cầu thang, vỗ cánh kêu:

“Con lừa hói. Ông nội ở đây nè. Có bản lĩnh thì tới bắt ta đi, bắt một con rùa thì giỏi giang cái gì?”

Tô Tử Tích liếc nhìn con vẹt xanh đã thành tỉnh. “Cậy mình mày có cánh nên tao không bắt được mày à” Tô Tử Tích nói: “Nếu không có cánh thì bây giờ lông của mày đã bị tao nhổ sạch rồi!" 

Tiểu Ngũ kêu một tiếng rồi bay vù ra ngoài: “Đồ ngốc. Ta là vẹt đực, vẹt đực đó nha.”

Tô Tử Tích: “....” 'Tô Tử Du đang mày mò lưới đánh cá bỗng cười phá lên: “Tô Tử Tích, em bị bệnh hả, tự nhiên lại muốn lột trân một con vẹt!” 

: Nhổ sạch có bính âm là bá guãng, lột trần có bính âm là bã guãng.

Tô Tử Tích tức điên: “Em nói nhổ sạch lông, không phải lột trần.”  

Tô Tử Du lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Tô Tử Tích, nói: “Hiếm khi thấy em không chơi game, đang chờ Túc Bảo. à?”

Tô Tử Du nói tiếp: “Có cần phải thế không?”

Lúc Túc Bảo về sẽ có tiếng ồn, bọn họ có cần phải ở đây chờ dài cổ không??

Tô Tử Tích bị vạch trần tâm tư, hừ một tiếng: “Em ở trong phòng ngột ngạt lắm, ra ngoài chọc con rùa cho.

vui thôi, không được ư?”

Tô Tử Chiến cười giễu.

Tô Tử Du hỏi Tô Tử Chiết đang chờ Túc Bảo sao?”

: “Chẳng phải anh cũng Tô Tử Chiến không buồn ngẩng đầu, đáp: “Anh vẫn luôn ngồi đây để đọc sách mà, ai chờ em ấy chứ?”

Hân Hân cầm một cái đùi gà chạy ra khỏi bếp, hỏi: “A, các anh nói gì thế? Túc Bảo về rồi ạ?”

Tô Tử Tích trợn trắng mắt: “Thính lực của em gần tệ bằng người điếc rồi đó.”

Hân Hân vừa nói vừa chạy ra ngoài: “Em bấm ngón †ay bói một quẻ, Túc Bảo sắp về rồi.”

Câu này Hân Hân học theo Túc Bảo, đương nhiên cô bé không biết đoán mệnh bói quẻ như Túc Bảo rồi. 

Nhưng, Hân Hân vừa chạy qua bãi cỏ thì nhìn thấy bên ngoài có mấy chiếc ô tô đang chạy tới, quả nhiên 'Túc Bảo đã về.

Túc Bảo xuống xe, đập ngay vào mắt cô bé là Tiểu Ngũ đang lao tới: “Cứu với, có tên lưu manh muốn lột trần em.”

Sau đó Túc Bảo trông thấy một chiếc đùi gà được đưa đến tận miệng: “Cho em nè, ăn đi.”

Túc Bảo lơ mơ.

Cô bé còn chưa hiểu ra chuyện gì thì trên đầu bé đã có thêm một con vẹt, trong miệng bé thì có thêm một cái đùi gà.

Túc Bảo vô thức cầm đùi gà ngoạm một miếng: “Woa, thơm quá.”

Hân Hân tự hào nói: “Đương nhiên, chị ướp muối rồi nướng đó nha.”

Tô Tử Tích làm bộ đuổi theo Tiểu Ngũ, chạy tới nói: “Con vẹt chết tiệt đứng lại cho tao. Túc Bảo về rồi à?”

Túc Bảo: “Dạ, anh ơi anh làm gì ở đây thế?”

Tô Tử Tích chỉ tay vào Tiểu Ngũ trên đầu Túc Bảo: “Anh đang bắt nó.”

Túc Bảo, Tô Tử Tích và Hân Hân lập tức tíu ta tíu tít trò chuyện. 

Túc Bảo vẫy tay nói: “Nào, đi theo em.”

Bây giờ cô bé con đã có thêm hai tiểu lâu la, mà hai lâu la này lại là anh chị của bé...

Ba đứa nhóc chạy vào nhà chính.

Tô Tử Du đút một tay vào túi, mất tự nhiên bước ra ngoài.

Cậu vừa toan lên tiếng nói gì đó thì chợt thấy Tô Cẩm Ngọc nhào vào nhà, cảm khái: “Ôi....nhà mình vẫn là tốt nhất.”

Người cô đã chết của cậu bỗng nhiên tấn công cậu.

Sau khi bà cụ Tô xuất viện, trong nhà lại tràn ngập niềm vui, đâu đâu cũng ngửi thấy mùi gà cắt trắng.

“Chuẩn bị ăn cơm nha.” Mộc Quy Phàm nói. 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.