Tôi đặt trọng tâm lên người Lục Ý, tay ôm lấy eo, bụng râm ran đau, nhưng trong lòng, càng đau hơn...
Nhìn qua Huyền Vũ Sơn, trên mặt ông ấy biểu lộ rõ miễn cưỡng "Nương nương, người nói xem đây có phải là việc cần thiết!"
"Huyền đại nhân, hiện nay chúng ta chỉ còn biết cố gắng hết mình và nghe theo thiên ý mà thôi!" Một lúc lâu sau tôi mới mở lời, quay sang những người bên cạnh phân phó "Mở cửa cổng thành đi, ta muốn ra bên ngoài!"
"Nương nương, vạn vạn không được, nương nương thân thể ngàn vàng, sao có thể...."
"Đủ rồi, ta và bọn họ cũng giống nhau mà thôi, đều là những kẻ bình thường, tuyệt đối không cao quý hơn bọn họ là bao. Nếu như nói tốt chỉ là có thể là cuộc sống gia đình của ta tốt hơn bọn họ mà thôi!" Tôi lãnh đạm nói, cố nén nỗi bi thương trong lòng.
Lục Ý như hiểu ý, nhìn tôi khoong nói năng gì, nhưng ánh mắt của cô ấy nói với tôi, cô ấy sẽ ở cạnh tôi. Kỳ thực, Lục Ý đúng là đang nghĩ như vậy. Thời gian này, Lục Ý đã cực kỳ hiểu rõ những việc Lãnh phi làm đều vì người khác, chưa bao giờ coi bọn họ là thuộc hạ mà là bằng hữu, thân nhân....
"Vậy vi thần sẽ đi cùng nương nương!" Nhìn thấy tôi kiên quyết, Huyền Vũ Sơn cũng không còn hỏi nhiều.
"Ngươi đến đây, giúp ta nói" Tôi gọi một binh sĩ đứng bên cạnh ra.
"Tham kiến nương nương, không biết nương nương muốn tiểu đích..." Người đó mặt mày vui sướng, quỳ xuống đất. Tôi không nói gì chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-bang-phi/563462/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.