"Các vị đừng nói như vậy, tiểu thư nhà ta nói giúp các vị thì nhất định sẽ giúp, chỉ là, các vị cũng phải đáp ứng lại tiểu thư, phải yên phận tại đây, không được..."
Thấy đám người kia đã bao vây xung quanh bọn tôi, Lục Ý vội vàng bảo vệ, mặt mày căng thẳng, vừa la lên, vừa lo lắng. May thay, bọn họ cũng vừa đến kịp lúc, không chờ đến lúc Lục Ý nói hết câu, Huyền Vũ Sơn đã đến "nương nương... không, tiểu thư, mấy người mang gạo đến muốn gặp tiểu thư!"
"Mau mời họ đến đây" Tôi vội vã nói, bọn họ đến đúng lúc quá, nếu cứ chậm trễ thêm nữa, đến tôi cũng không biết nên phải an ủi họ như thế nào.
"Tiểu thư!"
"Bác Vương, tất cả đều đến rồi chứ?"
"Tiểu thư xin yên tâm, chỉ là không biết tiểu thư muốn lão phu mang đến đây là vì lẽ gì?"
"Bác Vương, bác nhìn đi!" Tôi chỉ chỉ về phía đám người kia, trong lòng chua xót.
"Ý của tiểu thư là...." Bác Vương nhìn tôi có đôi chút không dám tin vào mắt. Thấy tôi gật đầu, trong mắt đầy sự khâm phục "Trả trách tiểu thư muốn lão phu mua hết gạo của các tiệm gạo, lại còn bảo lão phu...Tiểu thư, tấm lòng của tiểu thư thật là tốt!"
"Mọi người yên tĩnh một chút, ta đã phái người mang gạo đến, chỉ cần mọi người đảm bảo yên phận, không kéo vào thành nữa, ta đảm bảo sẽ sắp xếp cho mọi người ở ngoài này yên ổn, cũng không còn lo lắng về cái ăn nữa, mọi người nghĩ sao?"
"Tiểu thư, lời của cô làm sao chúng tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-bang-phi/563463/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.