Trở vào trong phi thuyền, Nhật An bồn chồn lo lắng, đứng lên ngồi đều không yên. Gương mặt thiếu nữ lộ rõ vẻ lo âu trong ánh mắt. Cô vươn ánh mắt về phía lối vào sâu hun hút kia.
Giờ đây, khi cô đang yên vị trong tàu thì cả gia đình cô đang không biết sống chết thế nào trong kia. Gã Trịnh Văn đó, hắn có âm mưu gì.
Bên ngoài, mặt trời đã gần như mất dạng sau ngọn đồi, nhưng gió vẫn không ngừng thổi. Đèn trong phi thuyền được hệ thống bật sáng. Ánh sáng vàng lan ra một vùng cỏ bên ngoài.
Nhật An cảm nhận được tim mình đang thình thịch liên hồi trong lòng ngực, thật là một cảm giác chẳng lành. Cô cố hít thở chậm rãi để trấn an bản thân.
"Tiểu thư, cậu chủ mới có lời nhắn!"
Một người lính chạy hì hục đến đưa chiếc máy liên lạc cho cô. Nhật An vui mừng đón lấy.
"Nhật An, đừng lo, cố nghỉ ngơi lấy sức, ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi!"
Giọng nói trầm ổn của anh vang lên, một lời nhắn ngắn ngủi. Nhật An lập lại nó. Nghe được tiếng anh, cô cảm giác trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Nhật An cứ giữ mãi chiếc máy liên lạc. Ngồi trêи ghế, replay câu nói của anh. Lặp đi lặp lại nhiều đến nỗi chiếc máy trong tay cô bắt đầu tỏa ra hơi nóng.
Những người khác lấy cô vui vẻ nên cũng thấy thoải mái hơn. Kế hoạch xem ra vẫn diễn ra khá xuông sẽ. Ai cũng cầu mong mọi thứ sẽ diễn ra đúng như dự tính. Bọn họ sẽ là quân cứu tinh, sẵn sàng hỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-quyen-kieu-sung/1477089/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.