"Cấp báo!!"
"Chuyện gì?"
"Thưa thiếu gia, phu nhân...phu nhân bị lão gia bắt rồi!"
Từ Lâm vừa nghe thấy, cơ mặt liền căng cứng, ánh mắt sắc bén nhìn ra ngoài khung cửa kính đen ngòm của phi thuyền.
Lúc đó vừa hay Nhật An đi vào, nhìn thấy nét mặt giận dữ của anh. Cô hiểu được, mọi thứ sẽ không đơn giản như mọi người dự đoán.
................
"Nhật An, chúng ta tới nơi rồi!"
Khi chiếc phi thuyền đáp xuống, Nhật An nhận ra ngay quang cảnh quen thuộc trước mắt.
Căn nhà gỗ nhỏ nằm trơ trọi giữa ngọn đồi. Gió bắc đùa giỡn với thảm cỏ úa tàn dưới đất, từng cọng bị nó cuốn bay, giật phăng khỏi đại gia đình bên dưới.
Nhật An đơ người mình nơi đó, lòng nặng trĩu, nỗi sợ cũ âm ỉ phát giác.
"Đây là...?"
"Nơi trú ẩn cuối cùng của Trịnh Văn!"
Không cần Từ Lâm trả lời, cô cũng đã tự mình biết ra được đáp án, chỉ là, đây từng là nỗi ám ảnh của cô. Nhật An không nhớ được bên trong đã xảy ra việc gì với mình, chỉ biết được cảm giác khủng khϊế͙p͙ mà bản thân đã trải qua khi rời khỏi nơi đó.
Giữa ngọn đồi mênh ʍôиɠ lồng lộng gió. Chiếc chiến hạm của Từ Lâm hùng hổ nằm chiếm cả một mảng rộng dưới chân.
Gió cuốn vờn đám cỏ dưới đất, lòng người thăm thẳm cũng chẳng yên.
Căn nhà này nhanh chóng được bao vây bởi đội binh của Từ Lâm, mà lúc này ai nấy đều ở mức tập trung cao độ, vũ khí trêи tay, sẵn sàng chiến đấu. Từ Lâm cùng Nhật An được người đội trưởng báo hiệu an toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-quyen-kieu-sung/1477088/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.