Mãi đến một lúc sau cô mới ngừng khóc. Sở Hạ gục hẳn vào vai anh mà thiếp đi, Du Kinh lúc này mới nhẹ nhàng vòng tay qua rồi bế cô ngồi dậy. Nhìn vào di ảnh trên bàn thờ anh chạnh lòng có chút đau. Dù gì thì anh cũng đã lớn lên một phần ở Lưu gia, anh coi nơi này như ngôi nhà thứ hai của bản thân, coi Lưu lão gia và Lưu phu nhân như ba mẹ nuôi. Bây giờ bà ấy mất đột ngột do tai nạn chính anh còn đau buồn huống chi là Sở Hạ.
" Bác gái cháu nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Sở Hạ, mong bác ra đi thanh thản. "
Anh thở dài rồi bế cô lên sau đó mang ra ngoài liền bắt gặp Lưu lão gia cũng vừa hay đi lên. Ông nhìn Sở Hạ nằm trong vòng tay anh rồi quay sang hỏi.
- Con bé ngủ lâu chưa?
Du Kinh lắc đầu anh nhẹ giọng trả lời lại ông.
- Cô ấy mới ngủ thôi ạ.
Ông gật đầu rồi bước qua anh không quên nhìn lại cô con gái đang nằm trong vòng tay Du Kinh. Nước mắt vẫn còn đọng lại nơi khóe mi, mắt cô đỏ ửng khóc đến mức sưng cả lên. Anh bế cô xuống dưới tìm về căn phòng khi cô còn ở đây rồi mở cửa bước vào.
Trước đây khi đến Lưu gia anh chỉ biết được vị trí phòng của cô nhưng chưa từng được vào. Bây giờ mới có dịp được nhìn thấy, đó là một căn phòng mang tông màu trắng đen kết hợp. Không những không gây sự ảm đạm mà còn tạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-quyen-chiem-huu-lao-dai-cuong-si-co-vo-hop-dong/3036471/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.