Du Kinh đưa mắt nhìn ông, trong lòng không khỏi lo lắng cho người thầy, người cha mà cả đời anh sẽ mang ơn. Ông nằm trong vòng tay anh, hơi thở ngày một nhạt dần như muốn tắt hẳn.
- Du Kinh, chú đã phải chịu đựng ba ngày rồi, chú không còn sức nữa. Khụ, khụ...
Hơi thở ông nhạt dần, giọng nói cũng yếu đến mức khó có thể nghe. Lưu lão gia nắm chặt tay, ông lấy ra từ túi áo một chiếc vòng cổ rồi đưa nó cho anh.
- Đây là đồ của phu nhân ta để lại, bà ấy để lại cho Sở Hạ. Bây giờ ta không còn thời gian nữa con hãy đưa nó cho con bé giúp ta.
Chiếc dây chuyền với mặt là hình giọt nước màu đỏ thẫm. Ông đặt nó vào tay anh, nhẹ nhàng dường như sợ nó sẽ bị tổn hại. Ánh mắt vẫn lưu luyến đến phút cuối cùng, khi nhìn thấy bàn tay anh nắm lại ông mới mỉm cười mà hài lòng.
- Du Kinh, sau này dù có chuyện gì xảy ra hãy hứa với ta cháu sẽ bảo vệ Sở Hạ, không để con bé phiền lòng, không để nó chịu uất ức. Cháu có làm được không?
Ông quay lên hỏi anh, ánh mắt mong chờ mà có chút tiếc nuối.
- Cháu hứa, cháu sẽ làm dược.
Ông gật đầu rồi lại tiếp tục nói.
- Sau này đừng nói với nó rằng người của Du gia đã giết cha mẹ nó. Hãy nói với nó rằng ba mẹ nó sẽ mãi dõi theo nó, Sở Hạ mãi mãi là con của chúng ta.
Lưu lão gia dừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-quyen-chiem-huu-lao-dai-cuong-si-co-vo-hop-dong/3036465/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.