" Xoảng. "
- Tại sao vậy? Tại sao anh lại giấu em lâu như vậy? Du Kinh tại sao anh không nói?
Cô nắm lấy tay anh rồi lớn giọng hỏi. Đôi mắt sớm đã ướt đẫm lệ, cốc nước trên tay đã vỡ vụn cũng chẳng hề quan tâm.
Anh nhìn cô, trong ánh mắt mang vài phần thương xót. Anh đứng yên không trả lời cô, anh biết tâm trạng cô bây giờ đang rất tệ.
Bên cạnh cô chính là linh cữu của người cha quá cố, người cha mà ngày hôm qua còn chạy ra đón cô về. Bàn tay cô run run, ánh mắt khẽ động mà trong lòng quặn thắt như ngàn vết cứa vào sâu trong tim. Cô nhìn Du Kinh rồi nhỏ giọng hỏi.
- Nếu như em không vô tình nhìn thấy, nếu như sáng nay em không dậy sớm hơn anh có phải anh vẫn sẽ giấu em không?
Cô nói trong hai hàng nước mắt đang chảy dài. Anh chỉ biết đứng đó, lặng người mặc cô chất vấn. Anh biết bây giờ cho dù anh có nói gì đi chăng nữa thì cô cũng không thể bình tĩnh lại, sự thật ngay trước mắt, cô đã mất đi cả ba lẫn mẹ.
Cô buông tay anh ra, cơ thể run run mà khuỵa xuống. Nước mắt theo đó không ngừng rơi, cô mỉm cười trong hai hàng lệ sớm đã ướt đẫm gương mặt xinh đẹp.
- Ngày hôm qua rõ ràng ba còn đang nói chuyện với em kia mà? Rõ ràng ba còn... ba còn đón em về nhà. Du Kinh, có phải ba mẹ đang trêu đùa em không?
Cô gục xuống, gương mặt thẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-quyen-chiem-huu-lao-dai-cuong-si-co-vo-hop-dong/3036462/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.