So với diện tích củađảo Minh Trạch thì dân số thường trú trên đảo hiện nay không thể coi lànhiều. Trước đây cư dân trên đảo đều sống bằng nghề đánh bắt cá hoặcnông nghiệp trên những thửa ruộng bậc thang ở khu vực bằng phẳng nhấtcủa dãy núi, mấy năm gần đây có thêm nghề du lịch, mọi người ở đâu âuđấy, tận dụng những căn phòng để không, dọn dẹp đi đôi chút là đã thành: “làng du lịch dân gian” có thể đón du khách đến nghỉ. La Phi và MôngThiếu Huy vừa đi được một đoạn thì đã tìm thấy một hộ gia đình ở phíađông để xin ở trọ. 
Chủ nhà tên là Tôn Phát Siêu, một cụ ông nhiệt tình đon đả. Con cái cụ đều ra thành phố kiếm việc làm cả, còn mỗi mình cụ ở nhà. May mà có hai vị khách đến ở trọ, kể như giúp cụ bớt cô đơnphần nào, vì thế cụ chẳng những dành cho họ sự ưu đãi về giá cả, mà cònlàm giúp hết việc này việc kia, quả là chu đáo hết chỗ nói. 
Chờhai người họ tắm rửa xong, Tôn Phát Siêu đã chuẩn bị bữa cơm trưa tinhtươm. Lương thực do cư dân tự trồng trên đảo chủ yếu là khoai lang, thức ăn dĩ nhiên không thể thiếu cá và tôm biển. Tuy tay nghề nấu nướng khávụng về, nhưng cá và tôm đều là hàng tươi sống, nên nhìn mà phát thèm.Ba người họ ngồi quanh một chiếc bàn, mèo đen Kaka ngồi dưới đất, thưởng thức món đầu cá và xương cá mà chủ nhân ném cho nó. La Phi vừa ăn vừahỏi thăm Tôn Phát Siêu về phong tục tập quán trên đảo, câu chuyện 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-quy-am/3052682/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.