Con thuyền cách bếnđảo Minh Trạch càng lúc càng gần, La Phi để ý thấy một vài người nãy giờ quanh quẩn trên bờ, có vẻ như đang chờ gì đó.
“Những người đó có phải là đang đợi thuyền đến để đi phố huyện không? –La Phi hỏi ông Hồ.
“Ồ, đó là Chu Vĩnh Quý và người làm của ông ấy.” –ông Hồ trả lời, “hàng hóa trên thuyền phần lớn là chở thuê cho ông ấy đấy.”
Chu Vĩnh Quý là ông chủ của “Siêu thị Lợi Dân” trên đảo Minh Trạch. Gọi làsiêu thị, nhưng thực ra nó chỉ là một cái cửa hàng tự chọn hơi thô sơ.Cửa hàng tuy nhỏ, nhưng mấy năm nay trên đảo phát triển ngành du lịch,nên cũng kiếm được kha khá. So với du khách ở nơi khác đến, thì sức muacủa cư dân trên đảo hiển nhiên là kém hơn rất nhiều, trời sắp sang đông, nên chuyến hàng lần này của Chu Vĩnh Quý hầu hết là quần áo rét và vậtdụng hằng ngày, còn mấy thứ như rượu trắng và hàng Tết khô để ở mũithuyền thì có thể coi như những món hàng xa xỉ.
Thuyền vừa cậpbến, Chu Vĩnh Quý đã dẫn đám người làm của mình nhảy lên bờ, ông ta vừatrò truyện với ông Hồ, vừa đánh mắt sang nhìn La Phi và Mông Thiếu Huy,ra vẻ ngạc nhiên vì sự xuất hiện của họ. La Phi cũng không bỏ lỡ cơ hộiquan sát người đàn ông trung niên này, chỉ thấy ông ta thân hình gầyguộc, mặt mày khắc khổ, mặc dù đang cố gắng cười gượng, nhưng trông vẫnnhư vừa phải chịu điều gì đó oan ức lớn lắm.
Đang lúc Mông ThiếuHuy đang chuẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-quy-am/3052680/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.