Sau khi Lâm Mị thay đổi một bộ y phục, mang theo Tú Nhi ra cửa.
Mới ly khai viện của mình, lúc tới hậu viện, liền nghe tới tiếng khóc nứcnở còn có giọng nói khuyên giải an ủi: “... Vậy có thể có biện pháp nàođâu? Muội nói có đúng hay không? Nếu không muội cũng có bản lĩnh kia,làm cho nam nhân cũng vây quanh muội đi.”
Lâm Mị vốn là không cóđể ý, chỉ là, Lâm Y Hân ở trong viện trong đình nói chuyện mà lại vừangẩng đầu liền nhìn thấy nàng, âm dương quái khí mở miệng: “Tam muội,đây là đi đâu?”
”Ra cửa.” Lâm Mị thuận miệng nói.
Lâm YHân giật mình che môi đỏ mọng: “Tam muội, một cô nương chưa gả, cũngkhông thể tùy ý trên đường phố xuất đầu lộ diện a. Chúng ta cũng khôngphải cái loại nữ tử phong trần đó, tại sao có thể không để ý như vậyđây?”
”Ồ.” Lâm Mị gật đầu, nhìn Lâm Y Hân dào dạt đắc ý cho rằngđả kích được nàng, cười hỏi một câu, “Nhị tỷ đối với chuyện của nữ tửphong trần trái lại rất quen a. Ngươi đã làm?”
Lâm Y Hân sắc mặt thoáng cái liền chìm xuống, nổi giận nói: “Lâm Mị, ngươi nói hươu nói vượn cái gì?”
Lâm Mị nhún vai: “A, ngươi chưa từng làm a? Chưa từng làm liền chưa từnglàm, phản ứng lớn như vậy làm gì? Cũng không phải bị ta chọc trúng chỗđau, thẹn quá hóa giận. Ngươi không phải chứ, nhị tỷ?”
Lâm Y Hântức giận đến sắc mặt xanh đen, muốn phản bác, lại phát hiện, căn bảncũng không biết muốn nói như thế nào.edit: voi còi
Nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-phi-ngu-ta-vuong/2170303/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.